
oại mà không bấm nút nghe, cứ đờ mắt ra, cảm thấy rất khó hiểu.
Cô đã rất đau lòng rồi, còn ai gọi điện quấy nhiễu nữa đây?
Bình thường kiểu điện thoại quấy rầy này cô sẽ không nhận nhưng lần này cô lại ấn nút nghe, không đợi đối phương mở miệng cô đã quát to đầy tức giận: “Tôi đang muốn chết, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa, tối nay đi tìm người khác đi.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại, tắt cả nguồn.
Chẳng qua tâm trạng cô không tốt nên mới ăn nói bậy bạ.
Nhưng cô lại không ngờ, câu nói xằng bậy kia lại làm cho người khác chết điếng cả người.
Phong Khải Trạch phải mất rất nhiều công sức mới ra khỏi bệnh viện tâm thần, anh trở lại nhà trọ định tìm Tạ Thiên Ngưng tính sổ, nhưng chờ mãi cho đến tối mà chẳng thấy cô đâu, trong lòng hơi lo lắng mới gọi điện hỏi thăm.
Anh vô cùng tức giận vì cô không nhận điện thoại nhưng anh không dừng mà vẫn tiếp tục gọi.
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối, anh chưa kịp nói chuyện đã nghe cô nói muốn đi tự sát làm anh sợ hết hồn, đang muốn hỏi rõ sự tình thì cô đã cúp máy, lại tắt nguồn luôn làm anh lo muốn chết.
“Cô bé ngốc nghếch này, chẳng lẽ muốn đi làm chuyện dại dột đó sao?”
Mặc kệ có phải hay không, anh cũng phải mau chóng tìm cho ra cô.
Phong Khải Trạch lấy điện thoại gọi ngay cho Đường Phi, nóng nảy ra lệnh: “Đường Phi, anh hãy nghe rõ và khẩn cấp làm ngay, bất kể dùng biện pháp nào, trong vòng hai tiếng phải tìm ra một cô gái tên Tạ Thiên Ngưng cho tôi.”
Nói xong anh liền cúp máy, vội vàng chạy đi tìm cô.
CHƯƠNG 41: NHÂN VẬT NÓNG NHẤT
Trong 2 giờ phải đi tìm một người xa lạ tưởng dễ lắm hay sao?
Không cách nào tốt hơn là dùng truyền thông đưa tin.
Đường Phi gọi điện cho các ông chủ các đài truyền hình lớn thành phố, để chọ họ đưa tên tuổi Tạ Thiên Ngưng lên mục trực tiếp, còn treo tiền thưởng cho người nào tìm được cô.
Trong thời gian ngắn ngủi, Tạ Thiên Ngưng trở thành nhân vật lớn trên truyền hình.
Tạ Chính Phong cùng Ninh Nghiên đang xem truyền hình đặc sắc, bỗng biến thành thông tin tìm người làm cho bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra, nghe nói đang tìm người tên gọi ‘Tạ Thiên Ngưng’ thì sợ ngây người.
“Chính Phong, trên TV thông báo tìm người, có phải là Thiên Ngưng cháu chúng ta không?” Ninh Nghiên ngạc nhiên hỏi, không tin vào mắt mình.
Tạ Thiên Ngưng không phải nhân vật lớn, không ai lại lãng phí nhiều tiền của mình chỉ để thông báo tìm cô trên đài truyền hình chứ?
Có lẽ là trùng tên họ thôi.
“Không biết, để tôi gọi cho Thiên Ngưng xem.” Tạ Chính Phong hơi lo lắng, ông lấy điện thoại gọi cho Tạ Thiên Ngưng thì phát hiện cô tắt máy, ông vô cùng sốt ruột.
“Thiên Ngưng tắt máy.”
“Ông đừng quá lo lắng, Thiên Ngưng không phải là nhân vật lớn gì, không ai đi tìm con bé như thế đâu, chắc trùng tên họ thôi, yên tâm đi.” Ninh Nghiên xem thường, cầm điều khiển TV lên chuyển kênh khác.
Nhưng dù bà chuyển đến kênh nào thì nó cũng phát thông báo tìm người tên Tạ Thiên Ngưng, làm cho bà bực tức liền tắt luôn TV.
Tạ Chính Phong giống như đang ngồi trên đống lửa, càng nghĩ càng lo cho Tạ Thiên Ngưng nên quyết định đi ra ngoài tìm cô.
“Ông đi đâu vậy?” Ninh Nghiên nghi ngờ hỏi.
“Tôi vẫn không yên tâm nên muốn đi tìm Thiên Ngưng.” Nói xong, ông nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Ninh Nghiên hơi tức giận nhưng lại không biết nói gì.
10 năm nay, hơn phân nửa tình cảm Tạ Chính Phong đều đặt hết trên người Tạ Thiên Ngưng, mới đầu bà còn miễn cưỡng chấp nhận nhưng dần dần không thể chịu nổi.
Bà với Minh San mới là người thân nhất của ông, vậy mà trong lòng lúc nào cũng chỉ có Tạ Thiên Ngưng làm cho bà thấy rất khó chịu.
Cuối cùng Minh San cũng kết hôn với Thiếu Hoa làm cho lòng bà được an ủi.
Cả nhà họ Ôn cùng Tạ Minh San đang chuẩn bị ăn cơm, chợt TV phát thông tin tìm người.
Ba chữ ‘Tạ Thiên Ngưng’ khiến cho không khí gượng gạo càng trở nên đông cứng.
Ôn Minh nghe thấy thông báo vội vàng chạy nhanh đến trước màn hình TV xem cho rõ, ông chỉ nhìn thấy được ba chữ ‘Tạ Thiên Ngưng’ nên không thể xác định được thông báo kia có phải Tạ Thiên Ngưng mà ông quen hay không.
“Này, đang tìm Thiên Ngưng sao?”
“Chắc không phải đâu, Thiên Ngưng mới vừa đi, làm sao có người biết mà lên truyền hình tìm con bé chứ, có lẽ trùng tên họ thôi.” Lâm Thục Phân không tin đây là thông báo tìm Tạ Thiên Ngưng, trong lòng chỉ lo nghĩ đến Tạ Minh San.
“Minh San, sau này cháu nhớ thường xuyên tới đây nói chuyện với bác nhé, bác ở nhà có một mình nên rất buồn.”
“Dạ, sau này cháu nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bác, lúc đó bác đừng ghét bỏ cháu vì cứ đến làm phiền bác nhé.” Tạ Minh San làm nũng, dáng vẻ dịu dàng càng xinh đẹp đến động lòng người.
“Đúng hơn bác sợ cháu chê bác phiền phức đó.”
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, không hề để ý đến thông báo tìm người.
Ôn Minh vẫn rất lo lắng vì vậy gọi điện cho Tạ Thiên Ngưng, phát hiện cô tắt máy, ông quá sốt ruột nên lập tức ra lệnh cho Ôn Thiếu Hoa đi tìm cô: “Thiếu Hoa, giờ con hãy đi tìm Thiên Ngưng cho ba, ba muốn xác định con bé vẫn bình an vô sự mới có thể yên tâm được.”
“Ba–” Ôn Thiếu Hoa không muốn đi.
Nhưng