
h liền dẹp tan ý nghĩ đó của mình.
Không phải bà không nghi ngờ mà là mọi chuyện diễn ra trước mắt, căn bản không có chỗ để bà nghi hoặc.
Tạ Thiên Ngưng có động cơ gây thương tích cho người khác đó là điều không thể chối cãi, hơn nữa mọi người trong nhà bếp đều nghe thấy những lời trách mắng của cô, tất cả mọi chuyện xảy ra đều đúng như vậy, còn gì để hoài nghi nữa chứ?
“Bác gái, thật xin lỗi, mọi chuyện đều do lỗi của cháu, mọi người không nên trách chị họ. Chị họ yêu anh Thiếu Hoa đã 10 năm rồi nhưng trong một đêm lại xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy, nhất thời làm cho chị ấy không thể chịu đựng nổi nên mới giận cháu mà làm như thế, cũng là điều hợp lí mà, cháu không giận chị họ, chỉ hi vọng chị ấy có thể mở lòng mình hơn mà không nên hận cháu quá lâu thôi.” Tạ Minh San cố nhận lỗi về mình, giả vờ là một người hiền lành, dáng vẻ dịu dàng của cô làm mọi người đều bị mê hoặc.
Cô chỉ cần lấy được tình cảm của ông bà Ôn gia, như vậy mới có chỗ đứng trong nhà này.
Chị họ, đừng trách em lòng dạ độc ác, bất cứ cô gái nào cũng chỉ vì hạnh phúc của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tạ Minh San càng nghĩ, lòng dạ càng thêm độc ác, đối với chuyện mình làm không thấy chút áy náy nào, hơn nữa còn thấy mình làm như vậy là rất đúng.
Hạnh phúc đang ở bên cạnh, nếu cô không biết giữ chặt thì chẳng phải cô quá ngốc hay sao.
Ôn Thiếu Hoa nhìn bóng dáng Tạ Thiên Ngưng rời đi cho đến khi biến mất hẳn, người cứ đứng ngơ ngác, hai mắt nhìn châm châm ra cửa, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở: có thể buông xuôi rồi.
10 năm nay, mặc dù cô đã bỏ ra rất nhiều tình cảm cho anh nhưng đó là do cô đơn phương tình nguyện, anh không hề ép buộc. Hôm nay chia tay, anh không cần áy náy gì hết.
Nghĩ kĩ lại một chút, gương mặt căng thẳng dường như đã được giãn ra, sau đó nở nụ cười nhẹ giọng hỏi Ôn Minh: “Ba, ba còn phản đối chuyện con đám cưới với Minh San không?”
Không chờ Ôn Minh trả lời, Lâm Thục Phâm đã chen miệng nói trước: “Có gì phản đối chứ? Minh San hiểu chuyện và hiền lành như thế, một cô bé tốt như vậy mà không chịu cưới thì còn cưới ai nữa hả?”
Tạ Minh San cúi đầu im lặng, đang chờ câu trả lời của Ôn Minh.
Chủ nhân duy nhất của Ôn gia chính là ông, chỉ cần ông gật đầu, chuyện này coi như đã xong.
Ôn Minh nhìn sang vợ mình rồi nhìn lại con trai, quay lại nhìn Tạ Minh San đang cúi đầu, theo quan niệm từ trước thì thiểu số phải phục tùng đa số, coi như chuyện này đã thoả hiệp xong: “Giờ là thế hệ của giới trẻ, các con thích làm gì thì cứ làm thế đó đi.”
Chuyện đã đến nước này, ông còn gì để nói đây?
Có lẽ đây chính là số mệnh an bài.
“Ba, cảm ơn ba đã hiểu cho con.” Ôn Thiếu Hoa không ngừng kích động, cười hớn hở.
Rốt cuộc cha của anh cũng từ bỏ hôn nhân gượng ép này, anh đã có thể tự chọn cho mình một cuộc sống riêng mà anh thích rồi.
Tạ Minh San chỉ dám len lén mỉm cười, không dám biểu hiện ra bên ngoài cho mọi người biết.
Giờ cô chỉ cần chờ làm vợ của Thiếu Hoa, làm đại thiếu phu nhân của Ôn gia nữa mà thôi.
Về chuyện chị họ, cô chỉ có thể nói: tình cảm là thứ rất ích kỉ và cô làm như vậy là không hề sai.
CHƯƠNG 40: NÓI XẰNG BẬY
Tạ Thiên Ngưng chạy ra khỏi cửa Ôn gia mà cõi lòng tan nát, nước mắt dàn dụa, đôi mắt khóc đến sưng to.
Giờ đã hơn 7 giờ tối, đường phố đã lên đèn, trời tối mù mịt nên người đi đường ai cũng vội vàng về nhà ăn bữa tối.
Còn cô chỉ có một mình đi trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn dòng người qua lại.
Cô giống như con thuyền nhỏ trôi bồng bềnh trong biển lớn, cô độc lại không biết phương hướng, cô không thể tìm được đường về nhà, lại càng không biết nhà ở nơi nào.
Không thể về nhà chú, càng không thể đến nhà bác Ôn, chỉ còn lại căn nhà trọ cô đang thuê. Nhưng giờ cô cảm thấy nhà trọ sao mà cô đơn lạnh lẽo đến vậy, khiến cô không muốn trở về.
Nếu không về thì biết đi đâu?
Tạ Thiên Ngưng vô tình đi đến trạm xe buýt, nhìn đường rồi lại nhìn xe buýt chạy qua, bản thân cô không biết nên bắt chiếc xe buýt nào để đi
Chung quanh mờ mịt, lại thấy mình rất vô dụng, thật sự rất khổ sở.
Giờ phút này cô chỉ muốn tựa vào lòng mẹ mà khóc cho thật to nhưng cô biết không thể xảy ra chuyện đó.
Cô ngồi xổm xuống, đầu gục giữa hai chân, chịu không nổi mà khóc rống lên.
“Huhu—-”
Gió đêm lạnh lẽo thổi làm cho người cô khẽ run lên.
Dù cho cơn gió kia lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng lòng cô.
Cô cho rằng trên thế giới này không có ba mẹ thì cũng có nhiều người quan tâm và yêu thương cô, nhưng giờ đây cô mới biết được đó chỉ là tượng tượng mà thôi, thực tế tàn khốc đã đánh tan hết tất cả những ảo tưởng đó.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.
Chuông điện thoại trong túi xách Tạ Thiên Ngưng vang lên nhưng do cô quá đau lòng nên không muốn nghe.
Chuông vang rất lâu, cứ tắt rồi lại kêu, lặp đi lặp lại, không ngừng quấy nhiễu cô.
Cho đến khi cô không chịu đựng được nữa đành lấy điện thoại ra xem, cau mày nhìn một dãy số xa lạ trên màn hình, trong lòng hơi nghi ngờ.
Số điện thoại lạ này cứ gọi cô mãi, không biết là có chuyện gì?
Tạ Thiên Ngưng nhìn chằm chằm vào màn hình điện th