
ại.
– Đó là dấu hiệu tốt – Lauren nói và buông dây dắt con Kali ra.
Con chó chạy đi nhảy nhót theo sau mấy con chim hải âu đang bay là là trên thảm cỏ.
– Cô được nghỉ một hôm à?
Lauren giải thích cho Paul rằng vụ giải cứu đã khiến cô phải trả giá bằng hai tuần đình chỉ công việc. Paul không biết nói gì.
Họ đi vài bước bên nhau, cả hai cùng im lặng.
– Tôi đã cư xử như một thằng hèn – cuối cùng, Paul thú nhận – Thậm chí tôi còn không biết cảm ơn cô thế nào về những việc mà cô đã làm đêm hôm ấy. Tất cả là lỗi tại tôi. Ngày mai tôi sẽ ra đồn cảnh sát trình diện và nói với họ rằng cô không có lỗi gì cả.
– Anh đến muộn rồi, Brisson đã rút đơn kiện, cậu ta đòi đổi nó bằng một hình phạt. Cái bọn lăng xăng chuyện ngồi bàn đầu thời đi học ấy, đến khi thành người lớn rồi vẫn cứ tiếp tục hễ có dịp là bẩm báo.
– Tôi rất tiếc – Paul nói – Tôi còn có thể làm gì được không?
Lauren dừng lại nhìn Paul chăm chú.
– Tôi thì tôi không tiếc! Tôi nghĩ là chưa bao giờ tôi cảm thấy rõ rằng mình đang sống như trong những giờ vừa qua.
Cách họ vài mét có một quầy hàng bán kem và các đồ giải khát. Paul mua một cốc soda, Lauren muốn một chiếc em dâu ốc quế, và trong lúc Kali tìm cách quyến rũ một con sóc đang rập rình nhìn nó từ trên cành cây, hai người ngồi xuống bên một chiếc bàn gỗ.
– Hai anh gắn bó với nhau bằng một tình bạn đẹp thật đấy.
– Từ lúc bé đến giờ chúng tôi không hề xa nhau, chỉ trừ cái hồi Arthur sang sống ở Pháp thôi.
– Đó là một chuyến đi vì tình cảm hay vì công việc vậy?
– Đi vì công việc nói chung là lĩnh vực của tôi, còn cậu ta thì là đi để giải khuây.
– Anh ấy đi để trốn tránh một cái gì đó à?
Paul nhìn thẳng vào mắt cô.
– Cô!
– Tôi ấy à? – Lauren sửng sốt hỏi.
Paul uống một ngụm nước soda và lấy mu bàn tay quệt miệng.
– Phụ nữ! – Paul cau có nói tiếp.
– Tất cả phụ nữ à? – Lauren mỉm cười tiếp lời.
– Đặc biệt là một người.
– Một mối tình tan vỡ chăng?
– Cậu ấy kín đáo lắm, cậu ấy sẽ giết tôi nếu nghe thấy tôi nói chuyện này.
– Vậy ta nói sang chuyện khác đi.
– Thế còn cô – Paul hỏi – Cô có ai chưa?
– Anh không định tán tỉnh tôi đấy chứ? – Lauren vui vẻ hỏi.
– Chắc chắn là không rồi! Tôi bị dị ứng với lông chó.
– Tôi có một người; một mối quan hệ không chiếm nhiều vị trí trong đời tôi, – Lauren trả lời – nhưng tôi nghĩ là tôi tìm được một sự cân bằng nào đó trong cái tình huống khập khiễng này. Giờ giấc làm việc của tôi không dành nhiều chỗ ột cuộc sống nào khác ngoài đời bác sĩ. Sống hai người đòi hỏi phải có nhiều thời gian.
– Này cô ạ, thời gian càng trôi qua nhiều thì tôi càng thấy rằng sự cô đơn, dù là đã được che đậy, làm ta mất đi nhiều thứ lắm! Sống vì nghề nghiệp của mình không nên trở thành một mục đích tự thân.
Lauren gọi con Kali đang đi hơi xa. Cô quay về phía Paul.
– Nếu liên hệ với cái đêm mà tôi vừa trải qua thì tôi không chắc là anh bạn của anh sẽ tán thành ý kiến ấy đâu. Hơn nữa, chúng ta không đủ thân thiết để tiếp tục câu chuyện này.
– Tôi rất tiếc, tôi không muốn giáo huấn gì đâu, chỉ có điều là…
– Là gì? – Lauren ngắt lời.
– Không có gì cả!
Lauren đứng dậy và cảm ơn Paul về chiếc kem mà anh đã mời cô.
– Tôi có thể nhờ anh một việc được không?
– Việc gì cũng được.
– Tôi biết là điều này có thể hơi sỗ sàng, nhưng không rõ tôi có thể thỉnh thoảng gọi điện cho anh để biết tình hình bệnh nhân của tôi được không, tôi không có quyền gọi điện thoại đến bệnh viện…
Gương mặt Paul sáng lên.
– Tại sao anh lại mỉm cười như vậy? – Lauren hỏi.
– Chẳng vì sao cả, tôi e rằng chúng ta chưa đủ thân để biến việc này thành đề tài nói chuyện của chúng ta được.
Một sự yên lặng ngự trị trong vài phút.
– Cứ gọi điện cho tôi khi nào cô muốn nhé… Cô có số máy của tôi mà!
– Tôi xin lỗi, tôi có số điện thoại này qua Betty, nó được ghi trên giấy nhập viện của bạn anh, mục “người cần liên lạc trong trường hợp khẩn cấp”.
Paul viết nguệch ngoạc số điện thoại nhà mình vào phía sau một tờ biên lai rút tiền bằng thẻ tín dụng và đưa cho Lauren, cô có thể tìm gặp anh khi nào cô thấy cần. Cô nhét tờ giấy vào túi quần jean của mình, cảm ơn anh và rời bước.
– Bệnh nhận của cô tên là Arthur Ashby – Paul nói, vẻ hơi láu lỉnh.
Lauren gật đầu; cô vẫy chào anh bằng một cử chỉ thân thiện rồi đi tìm Kali. Khi cô đi được một đoạn khá xa rồi, Paul bèn gọi điện thoại đến bệnh viện Memorial. Anh đề nghị được nối máy đến phòng y tá khoa thần kinh. Anh có một tin rất quan trọng cần thông báo cho bệnh nhân ở phòn 307. Cần phải chuyển cho bệnh nhân đó tin này càng sớm càng tốt, thậm chí vào ban đêm cũng được nếu như anh ta thức dậy.
– Tin nhắn thế nào? – nữ y tá hỏi.
– Nói với cậu ấy là cậu ấy đã lọt vào mắt xanh rồi!
Và Paul tắt máy, sung sướng. Cách anh không xa, một phụ nữ đang nhìn anh, vẻ buồn bã và tức giận. Paul nhận ra cái dáng quen thuộc từ một chiếc ghế băng đứng dậy và đi ra phố. Đến cách anh vài mét, Onega gọi một chiếc taxi. Anh chạy về phía cô, nhưng không đến được chỗ cô trước khi cô chui vào taxi và xe lăn bánh đi xa.
– Chuối thật! – Anh nói khi còn lại một mình trên bãi đậu xe ở kh