Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Gặp lại(Nếu em không phải một giấc mơ 2) – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322465

Bình chọn: 10.00/10/246 lượt.

gây mê, cô ấy cắt, cô ấy khâu, cô ấy làm hồi sức, và với đầy nhiệt huyết!Làm việc với cô ấy thích thật đấy.

Gương mặt Arthur tối lại.

– Bây giờ lại có chuyện gì nào?- Paul hỏi

– Có chuyện là cô ấy sẽ gặp rắc rối vì tớ

– ừ, thế thì cậu với cô ấy như vậy là hòa nhé! Nhưng dù sao cũng lạ lùng nhỉ, người duy nhất các vị kô bao giờ nghĩ tới khi tổ chức những buổi tiệc tối dở hơi của các vị, đó là tôi!

– Thế còn cậu, cậu có gặp rắc rối gì kô?

Paul húng hắng ho và lật 1 mi mắt của Arthur ra.

– Sắc mặt cậu tốt đấy!- anh nói bằng 1 giọng bắt chước bác sĩ.

– Cậu làm thế nào mà thoát được?- Arthur gặng hỏi.

– Tớ đã cư xử rất củ chuối nếu cậu muốn biết rõ. Khi cảnh sát đến cửa phòng mổ, tớ trốn xuống dưới bàn mổ, vì thế mà tớ đã phải có mặt suốt cuộc phẫu thuật. Nói thế chứ trừ những lúc tớ bị xỉu ra, thì dù sao tớ cũng có tham dự quãng 5’. Chính là nhờ cô ấy mà cậu được cứu sống, chứ tớ có làm được gì mấy đâu.

Nancy bước vào phòng. Cô kiểm tra huyết áp của Arthur và hỏi anh có muốn thử đứng dậy và bước đi kô.Paul đề nghị được giúp bạn.

Họ đi vài bước đến cuối cầu thang. Arthur tự cảm thấy khỏe, anh đã lấy lại được thăng bằng và còn muốn dạo chơit thêm nữa. Lúc đi trong vườn của bệnh viện, anh nhờ Paul giúp anh 2 việc…

Paul ra về ngay sau khi Arthur đã đi nằm. Dọc đường anh dừng lại trước 1 cửa hàng hoa ở phố Union. Anh đặt làm 1 bó hoa mẫu đơn trắng, và để vào đó 1 tấm các trong phong bì mà Arthur đã gửi anh. Hoa sẽ được giao đến nơi trước buổi tối. Sau đó, paul đi xuống khu Marina và đỗ xe trước 1 cửa hàng cho thuê video. Vào quãng 7h tối, anh bấm interphone nhà bà Rose Morisson, anh chuyển cho bà những tin tức cửa Arthur và tập phim mới nhất về cuộc phiêu lưu của Fu Ma Chu.

Lauren nằm trên thảm, vùi đầu vào bản luận án. Mẹ cô ngồi trên đi văng trong phòng khách, lật những trang tạp chí. Chốc chốc, bà lại rời mắt ngừng đọc để nhìn con gái.

– Cái gì đã khiến cho con làm 1 việc như vậy?- bà hỏi và ném tờ tạp chí xuống cái bàn thấp.

Lauren ghi lại vài ý vào 1 cuốn vở gáy xoắn, kô trả lời

– Con đã có thể làm hỏng cả sự nghiệp của mình, bao nhieu năm làm việc sẽ bị mất trắng vì cái gì cơ chứ?- mẹ cô kết luận.

– Mẹ đã mất bao nhiêu năm với cuộc hôn nhân của mẹ. Mà mẹ cũng có cứu được bố đâu, theo như con biết?

Mẹ Lauren đứng lên

– Mẹ dắt Kali đi dạo đây – bà nói khô khan và lấy áo khoác của mình từ mắc áo.

Và bà ra khỏi căn hộ, sập cửa.

– Tạm biệt mẹ.- Lauren nói khẽ, tai lơ đãng dõi theo tiếng bước chân đi xa dần.

Bà Kline gặp 1 người giao hàng ở dưới cầu thang. Anh ta cầm 1 bó hoa mẫu đơn trắng rất to và đang tìm căn hộ của Lauren Kline.

– Tôi là bà Kline đây- bà vừa nói vừa lấy cái phong bì nhỏ đính ở tờ giấy bóng bọc hoa.

Người giao hàng cứ việc để lại hoa trong đại sảnh, lúc trở về bà sẽ lấy. Bà cho anh ta tiền boa và anh thanh niên đi ra.

Trên đường ra phố, bà mở chiếc phong bì nhỏ. Có vài chữ viết lên 1 tấm các. “Hẹn gặp lại” và nhét nó vào sâu trong túi áo khoác của mình.

Trong khu phố này chỉ có 1 vườn hoa cho phép súc vật vào. Nếu như số phận có những lí lẽ của nó, con người kô có trí tưởng tượng lại thường cho những lí lẽ đó là kô đầy đủ. Bà Kline ngồi xuống ghế băng; ở bên cạnh, 1 bà lão đang đọc báo muốn làm quen với bà.

Trong khu vực được rào lại dành cho chó, Kali trèo lên mình 1 con chó giống jack russell đang nằm nghỉ dưới bóng mát dịu của 1 cây đoạn

– Bà có vẻ kô được khỏe lắm- bà lão nói.

Bà Kline giật mình.

– Tôi đang mải nghĩ thôi- mẹ Lauren trả lời.- Lũ chó của chúng ta có vẻ hợp nhau nhỉ..

– Con Pablo bao giờ cũng bị những con chó to, dài mình hấp dẫn; tôi sẽ phải đọc lại sách giáo khoa cho nó nghe mới được, tôi có cảm giác là chúng đổi vai cho nhau rồi. Điều gì làm cho bà phải lo nghĩ vậy?

– Kô có gì cả!

– Nếu như bà cần trút bầu tâm sự thì tôi là lí tưởng đấy, tôi điếc đặc mà!

Bà Kline nhìn bà Morrison, bà bày vânc tiếp tục đọc.

– Bà có con kô?- bà kline nói bằng 1 giọng như chịu thua.

Bà Morisson lắc đầu.

– Thế thì bà kô hiểu được đâu.

– Nhưng tôi đã yêu những người đàn ông có con!

– Đó là chuyện khác hẳn!

– Thật là bực mình!- Bà rose phản đối- những người có con cứ nhìn những người kô có con như thể họ thuộc về 1 hành tinh khác. Yêu 1 người đàn ông cũng phức tạp như nuôi trẻ con vậy.

– Tôi kô hoàn toàn tán thành quan điểm của bà

– Thế bà vẫn sống cùng ông nhà chứ?

Bà kline nhìn bàn tay mình, thời gian đã xóa mờ vết đeo nhẫn cưới

– Nào, con gái bà đã khiến cho bà lo lắng về cái gì nào?

– Sao bà biết đó kô phải con trai?

– Thì 1 trong 2 khả năng là đúng mà!

– Tôi nghĩ là tôi đã làm 1 điều kô tốt.- bà kline nói khẽ.

Bà lão gập tờ báo lại và chăm chú lắng nghe điều mà bà Kline đang rất cần thú nhận.

– Cái chuyện mà bà làm với bó hoa thật tệ quá! Thế tại sao bà lại sợ cô ấy gặp lại anh chàng kia đến thế?

– Tại vì anh ta có nguy cơ làm thức dậy 1 quá khứ có thể gây tổn hại cho cả hai chúng tôi.

Bà lão quay trở lại với tờ báo của mình, suy nghĩ 1 chút, rồi bà đặt tờ báo xuống ghế băng.

– Tôi kô biết phải nói sao với bà, nhưng người ta kô thể bảo vệ bất


The Soda Pop