
rthur bật tivi đặt trên chiếc bàn nhỏ đối diện giường của anh. Anh mở ngăn kéo bàn đầu giường và lấy điện thoại di động của mình ra. Cặp mắt đầy vẻ nghĩ ngợi, anh bấm lần lượt hiện ra những cái tên trong danh mục địa chỉ rồi từ bỏ ý định quấy rầy bạn thân nhất của mình. ĐT từ từ rơi khỏi tay anh và lăn xuống vải trải giường, đầu anh trượt xuống gối.
Cánh cửa hé mở, 1 nữ bác sĩ nội trú bước vào phòng. Cô đi ngay đến cuối giường và xem hồ sơ y khoa. Arthur hé mắt và nhìn cô, yên lặng, cô có vẻ như đang tập trung suy nghĩ.
– Có vấn đề gì à?- anh nói
– Không- Lauren trả lời và ngẩng lên
– Cô làm gì ở đây?- anh sửng sốt hỏi
– Đừng nói to thế- Lauren thì thầm
– Tại sao phải nói khẽ?
– Tôi có những lí do của tôi.
– Và đó là những lí do bí mật?
– Đúng vậy!
– Thế thì tôi cần phải thú nhận với cô, dù bằng cách nói khẽ, là tôi rất vui vì được gặp cô.
– Tôi cũng vậy, tức là, tôi muốn nói rằng tôi vui vì anh đã khỏe hơn. Tôi thực rất tiếc là đã không chẩn đoán được cái chỗ xuất huyết ấy trong lần khám đầu tiên.
– Cô không có lí do gì để tự trách mình cả. tôi nghĩ là tôi đã chẳng tạo điều kiện cho cô làm việc được là bao.
– Lúc ấy anh rất vội đi!
– Đó là vì cái thói ham công tiếc việc ấy mà, sẽ có ngày tôi chết vì nó!
– Anh là kiến trúc sư , phải không?
– Đúng vậy!
– Đó là một nghề rất gai góc, cần nhiều đến toán!
– Đúng vậy, tức là cũng như ngành y học ở đại học ấy, còn sau đó thì ta để những người khác làm toán hộ mình.
– Những người khác?
– Các tính toán về lực đỡ, sức bền, tất cả những cái ấy trước hết là công việc của các kĩ sư.
– Vậy các kiến trúc sư làm gì trong khi các kĩ sư làm việc?
– Họ mơ mộng!
– Thế anh mơ điều gì?
Arthur nhìn Lauren hồi lâu,anh mỉm cười và chỉ tay về phía góc phòng.
– Cô đi ra cửa sổ đi.
– Để làm gì?- Lauren ngạc nhiên
– Để làm một cuộc hành trình nhỏ
– một cuộc hành trình nhỏ ở cửa sổ?
– Không, một cuộc hành trình nhỏ từ cửa sổ.!
Cô nghe theo, một nụ cười gần như giễu cợt hiện ra ở khóe miệng.
– Còn bây giờ thì làm gì?
– Cô mở ra đi!
– Cái gì cơ?
– Mở cửa sổ!
Lauren làm chính xác điều mà Arthur yêu cầu.
– Cô nhìn thấy gì?- anh hỏi, vẫn bằng một giọng thì thầm.
– một cái cây!- cô trả lời
– Tả nó cho tôi nghe đi.
– Sao cơ?
– Nó có to không?
– Nó cao như nhà hai tầng, nhưng nó có những chiếc lá to xanh
– Giờ thì cô nhắm mắt lại nhé
Lauren nhập vào trò chơi, và giọng nói của Arthur đến với cô trong 1 sự mơ hồ ngẫu hứng.
– những cành cây kô lay động, vào giờ này trong ngày, gió biển còn chưa nổi lên. Cô hãy lại gần thân cây, những con ve sầu thường trốn trong các hốc vỏ cây. Dưới góc cây trải ra một tấm thảm làm bằng những chiếc lá thông hình kim. Chúng đã bị mặt trời đốt cháy xém. Bây giờ, hãy nhìn tất cả xung quanh cô. Cô đang ở trong một khu vườn rộng. Rải rác trong vườn có những luống to đất đỏ trồng một vài cây thông lọng. ở phía bên trái cô sẽ nhìn thấy những cây thông bạc, phía bên phải là những cây cù tùng, phía trước là những cây lựu và xa hơn là những cây minh quyết dường như lan ra đến tận biển. Hãy đi theo những chiếc cầu thang nhỏ làm bằng đá ở bên lề đường.Những bậc thang kô đều nhưng cô đừng sợ, nó thoai thoải thôi. Hãy nhìn phía tay phải cô, bây giờ cô đã đoán ra được những dấu tích còn lại của một vườn hoa hồng rồi chứ? Hãy dừng lại ở phía dưới và nhìn trước mặt cô.
Và Arthur tạo ra một thế giới chỉ nhờ vào ngôn từ. Lauren nhìn thấy ngôi nhà với những cánh cửa sổ đóng kín mà anh mô tả cho cô. Cô bước về phía bậc thềm, trèo lên trên những bậc thang và dừng lại dưới mái hiên. Phía dưới kia, đại dương dường như muốn đập vỡ những mỏm đá, các đợt sóng cuốn đi những đám rong rêu quyện lẫn những búi lá kim. Gió lùa vào tóc cô, cô cảm thấy gần như muốn hất tóc lại về phía sau.
Cô đi vòng quanh nhà và tuân theo một cách sát sao những chỉ dẫn của Arthur, anh dẫn dắt cô đi từng bước một vào miền đất tưởng tượng của anh. Bàn tay cô chạm nhẹ vào mặt tường, tìm một miếng chêm nhỏ, dưới một cánh cửa sổ. Cô làm như anh nói và dung đầu ngón tay kéo nó ra. Tấm cửa gỗ mở ra và cô thậm chí còn như nghe thấy tiếng ken két của bản lề. Cô tháo nhẹ cái chốt cửa, nó chịu để bị đẩy theo cái khe dành cho nó, rồi cô nâng lên tấm của kính kiểu máy chém.
– Cô đừng dừng lại ở căn phòng này, nó tối lắm, hãy đi xuyên qua phòng, cô sẽ ra đến hành lang.
Cô bước những bước chậm rãi, sau những bức tường, mỗi căn phòng dường như chứa đựng một bí mật. Cô đã vào bếp. Trên bàn, có một chiếc ấm pha cà phê cũ kiểu Ý, dùng để pha một thứ cà phê hảo hạng và trước mặt cô là cái bếp kiểu mà người ta thường nhìn thấy ngày xưa trong những ngôi nhà cổ.
– Đây là bếp củi à?- Lauren hỏi
– Nếu cô muốn thì cô còn tìm thấy củi nữa cơ, nó được cất trong một chái nhà ngay bên ngoài, đi ra theo lối cửa sau.
– Tôi muốn ở lại trong nhà và tiếp tục tham quan- Lauren nói khẽ
– Vậy thì cô hãy ra khỏi bếp. Cô mở cánh cửa ngay trước mặt đi.
Cô bước vào phòng khách. Một chiếc bàn piano dài nằm im lìm trong bóng tối. Cô bật đèn lên và bước lại khá gần để ngồi lên ghế.
– Tôi không biết chơi đ