
n tôi đã được nuôi bằng dịch truyền, tôi nghĩ là dạ dày của tôi đã co lại rồi. Nhưng tôi thích xem cô ăn lắm.
– Dù sao anh cũng sẽ cần phải ăn uống trở lại đấy!
Bồi bàn đặt một đĩa bánh kếp to đùng lên bàn.
– Tại sao sáng nay anh lại đến nhà tôi?
– Để chữa một chỗ nước rò rỉ.
– Nói nghiêm chỉnh nào!
– Để cảm ơn cô đã cứu sống tôi, tôi nghĩ vậy.
Lauren đặt chiếc dĩa đang cầm trong tay xuống.
– Bởi vì tôi muốn đến – Arthur thú nhận.
Cô nhìn anh, chăm chú, rồi rưới xirô vị cây thích vào món ăn của mình.
– Tôi chỉ làm công việc của mình thôi – cô hạ giọng nói.
– Tôi không dám chắc rằng việc gây mê đồng nghiệp của mình và đánh cắp xe cấp cứu lại là công việc hằng ngày của cô.
– Xe cấp cứu là sáng kiến của anh bạn thân của anh đấy chứ.
– Tôi cũng đã ngờ ngợ thế.
Người bồi bàn đến gần và hỏi Lauren có cần gì không?
– Không, sao anh lại hỏi vậy?
– Tôi cứ tưởng là chị gọi tôi – anh bồi bàn trả lời bằng một giọng khinh khỉng.
Lauren nhìn anh ta bỏ đi, cô nhún vai và tiếp tục nói chuyện.
– Bạn anh nói với tôi là các anh quen nhau từ khi còn ở trường nội trú.
– Mẹ tôi chết khi tôi mười tuổi, chúng tôi rất thân nhau.
– Nói vậy là can đảm đấy, phần lớn mọi người không bao giờ nói từ này đâu, người ta nói “ra đi” hoặc là “rời bỏ” thôi.
– Ra đi hay rời bỏ là những hành động tự nguyên.
– Anh đã lớn lên có một mình thôi?
– Sự cô độc có thể là một dạng đồng hành. Thế còn cô? Cha mẹ cô vẫn còn chứ?
– Chỉ còn mẹ tôi thôi, từ khi tôi gặp tai nạn, mối quan hệ của mẹ con tôi nói chung là căng thẳng, mẹ tôi tham gia hơi nhiều quá.
– Tai nạn à?
– Một vòng nhào lộn bằng ôtô, tôi đã bị bắn ra, nằm đợi chết, nhưng sự kiên trì của một giáo sư của tôi đã đưa tôi trở lại với cuộc sống sau mấy tháng hôn mê.
– Cô không giữ lại bất cứ một kỷ niệm nào của thời kỳ đó à?
– Tôi nhớ được mấy phút cuối trước tai nạn, sau đó là một lỗ hổng mười một tháng trong cuộc đời tôi.
– Chưa từng có ai nhớ lại được những gì xảy ra trong những thời điểm như vậy sao? – Arthur hỏi, giọng đầy hy vọng.
Lauren mỉm cười, cô nhìn một chiếc bàn đẩy chở đồ ăn, xếp không xa chỗ cô.
– Thời điểm mà người ta bị hôn mê ấy à? Không thể nhớ được đâu! Đó là thế giới vô thức, không có chuyện gì xảy ra hết.
– Thế nhưng xung quanh cuộc sống vẫn tiếp tục cơ mà, phải không?
– Anh quan tâm đến chuyện này thật à? Anh không bắt buộc phải lịch sự đâu, anh biết đấy.
Arthur thề rằng sự tò mò của anh là chân thành. Lauren giải thích cho anh rằng có nhiều lý thuyết về chủ đề này, và ít điều xác thực. Những người bệnh có nhận thức được những cái xung quanh họ không? Từ quan điểm y học, cô không tin lắm vào điều này.
– Cô nói là từ quan điểm y học. Tại sao lại có sự phân biệt như vậy?
– Tại vì tôi đã trải nghiệm điều này với tư cách là người trong cuộc.
– Và từ đó cô đã rút ra kết luận khác?
Lauren do dự trước khi trả lời, cô ra hiệu cho người bồi bàn, chỉ tay vào chiếc bàn đẩy đựng đồ tráng miệng, anh này vội vàng chạy ra bàn của cô. Cô chọn một loại kem sôcôla xốp ình, và vì Arthur không yêu cầu gì cả, cô đặt một chiếc bánh kem sôcôla mặt láng cho anh.
– Hai loại tráng miệng tuyệt hảo cho cô đây – người bồi bàn nói và đưa ra các món.
– Đôi khi tôi có những giấc mơ kỳ lạ giống như những mảnh ký ức, dường như có những cảm giác trở lại với tôi, nhưng tôi cũng biết rằng bộ não có khả năng biến những cái người ta được nghe người khác kể lại thành kỷ niệm.
– Thế mọi người đã kể gì cho cô?
– Không có gì đặc biệt, sự hiện diện hằng ngày của mẹ tôi, của Betty, một nữ y tá làm việc ở khoa tôi, và những chuyện khác không thực sự quan trọng lắm.
– Chẳng hạn như?
– Như lúc tôi tỉnh lại, nhưng chúng ta đã nói về tất cả những chuyện đó quá nhiều rồi, anh phải nếm thử hai loại tráng miệng này đi!
– Cô đừng giận tôi nhé, nhưng tôi dị ứng với sôcôla.
– Anh không muốn cái gì khác à? Anh chẳng ăn uống gì cả!
– Tôi hiểu mẹ cô, bà có lẽ hơi quá mức trong cách cư xử, nhưng đó chỉ vì tình yêu thôi.
– Mẹ tôi sẽ thích anh lắm nếu được nghe anh nói.
– Tôi biết, đó là một trong những nhược điểm lớn của tôi.
– Nhược điểm gì cơ?
– Tôi là loại đàn ông mà các bà mẹ vợ thì nhớ đến, nhưng con gái của các bà thì không phải bao giờ cũng vậy.
– Thế các bà mẹ vợ của anh nói có nhiều không? – Lauren hỏi và xúc một thìa to kem sôcôla xốp.
Arthur nhìn cô, thích thú; cô có một vệt sôcôla phía trên môi. Anh giơ tay ra, như muốn lau đi cái mũi tên của thần Cupidon này, nhưng anh không dám.
Đằng sau quầy bar của mình, một nhân viên phục vụ nhìn về phía bàn của họ, tò mò.
– Tôi là người độc thân.
– Tôi khó mà tin anh được.
– Thế còn cô? – Arthur nói tiếp.
Lauren lựa lời trước khi đáp.
– Tôi có một người trong đời tôi, chúng tôi không thực sự sống cùng nhau, đúng hơn là anh ấy có hiện diện. Đôi khi cứ như vậy đấy, tình cảm tắt ngấm đi. Anh sống độc thân từ lâu rồi à?
– Đúng vậy, đã khá lâu.
– Điều này thì tôi hoàn toàn chẳng tin anh nữa đâu.
– Có điều gì khiến cô thấy là không thể như vậy được?
– Một người như anh mà lại cô đơn.
– Tôi không cô đơn!
– À, đấy nhé!
– Người