
ng ta đi 103 đi!” cô cười thân thiện với hắn nói.
103 là một phòng học nhỏ, nếu không phải Lê Duyệt nói trước, Lạc Thiếu Thừa kỳ thực vốn định đi phòng học lớn 108 hoặc 102.
Sau khi sửng sốt, vẫn đi cùng cô đến 103. Lê Duyệt tìm một góc ở cuối cùng ngồi xuống, lấy sách bút ra. Lạc Thiếu Thừa ngồi bên cạnh cô.
“… Đúng rồi, này, cầm.” Lê Duyệt chớp mắt nhìn Lạc Thiếu Thừa, cầm trong tay một phong thư hồng nhạt đưa cho anh.
Lạc Thiếu Thừa cầm lấy, phát hiện mặt trên viết “Thân gửi Lạc Thiếu”, bên cạnh hai chữ Lạc Thiếu còn vẽ hình trái tim.
Không khỏi sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảnh như vậy kỳ thực quen lắm rồi, chính là, nhưng người đưa thư lần này…
Lạc Thiếu Thừa cảm thấy khó khăn rồi.
Cô viết? Mình nên trả lời như thế nào? Tối hôm qua mới chọc cô tức giận…
Không biết vì sao, Lạc Thiếu Thừa không muốn làm cho Lê Duyệt tức giận, vì thế, rối rắm…
Nhìn mặt anh hiện lên vẻ nghi hoặc nhìn về phía mình, Lê Duyệt buồn cười nói: “Này, không phải anh nghĩ là tôi viết đấy chứ?”
Nghe cô nói như vậy, Lạc Thiếu Thừa lập tức phản ứng lại, mở phong thư ra lướt nhanh phần kí tên: Im lặng, nhìn chăm chú. Bỗng nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận chính mình.
“Còn có, phong này, phong này, ” Lê Duyệt lại rút ra hai phong từ trong sách đặt trên bàn trước mặt anh, “Tối hôm qua mọi người nghe nói tôi là em gái của anh, liền nhờ tôi đưa cho anh!”
Lần này Lạc Thiếu Thừa cũng lười mở ra, trực tiếp đẩy thử về phía Lê Duyệt.
“Về sau nếu như lại có loại thư này, em tự mình xử lý là được.”
“Thật sự không xem? Vậy tôi biết trả lời nhóm MM ái mộ anh thế nào?” Lê Duyệt ngữ điệu chế nhạo.
Cũng không phải cô viết, Lạc Thiếu Thừa đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì thế tâm tình tốt hơn nhiều, trêu đùa: “A, Tiểu Duyệt, thì ra em quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh trai tôi đây như vậy, hay là em định trở thành bà mối sao?”
“Ai, anh trai a, tôi đây cũng là vì tốt cho anh, nên có chút nóng vội, thứ lỗi a! Ai, nếu anh không có ý kiến, lúc tôi trả lời nhóm MM liền nói thực ra anh và Nhiếp Hiền là một đôi, thế nào?”
“Tiểu Duyệt, em — thôi, em nói cho các cô ấy, hiện tại tôi không có hứng thú kết giao cùng nữ sinh, bảo các cô ấy về sau không cần viết nữa!”
Chương 29: Jq Ở Phòng Tự Học
Trêu đùa được một lúc, Lê Duyệt mở giáo trình ngôn ngữ C ra bắt đầu nghiên cứu, Lạc Thiếu Thừa nhẹ giọng dặn dò: “Xem đến chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi” rồi cũng mở giáo trình mình mang đến ra bắt đầu nghiên cứu.
Vì thế, hai người liền tự chuyên chú làm việc của mình, nhất thời xung quanh yên tĩnh, không khí hài hòa.
“Lạc Thiếu Thừa, IELTS của anh là bao nhiêu?” Xem được không ít nội dung, Lê Duyệt có chút mệt, dừng lại nhìn Lạc Thiếu Thừa, lại phát hiện anh xem giáo trình toàn bộ bằng tiếng Anh đều rất dày, không khỏi tò mò hỏi.
“7. 5” thấy cô ngừng, Lạc Thiếu Thừa cũng để sách xuống, có chút thú vị nhìn về phía cô, ánh mắt hơi hơi nheo lại, động tác thần bí nói nhỏ: “Tiểu Duyệt muốn thi? Tôi có rất nhiều bí quyết nhỏ độc nhất vô nhị…”
“Anh là đàn ông thật sao?!” Lê Duyệt bật thốt ra. Trường Đại học C của bọn họ, rất nhiều nam sinh đều phải phấn đấu bốn năm mới được 4.0 – 6.0, vậy mà trước mặt cô, thế nhưng IELTS thi được tận 7. 5!
Phát hiện ánh mắt Lạc Thiếu Thừa nhìn mình có chút tức giận, biết anh hiểu lầm, Lê Duyệt vội vàng giải thích nói: “Bình thường, nam sinh đều rất kém Anh ngữ, không phải sao?”
“Nói như vậy… Tôi quả thật là đàn ông, Anh ngữ của tôi là kém nhất khoa.” Lạc Thiếu Thừa nâng cằm bộ dáng tự hỏi, giận dữ trong mắt tán đi, khóe miệng hơi vểnh, cười hì hì.
“Vậy sao anh không thi đại học Q?” Lê Duyệt không hiểu. Đại học C là không tồi, nhưng mà đại học Q mới được tính là trường đứng đầu.
“Ách… Bởi vì nguyên nhân nào đó, thời điểm đang thi ngủ quên mất…” Lạc Thiếu Thừa dừng một chút, lại nói: “Tôi nghĩ có lẽ là đề thi rất nhàm chán, cho nên…” Làm bộ dáng bất đắc dĩ buông tay.
“Anh, anh giỏi…” Bỗng nhiên, Lê Duyệt có cảm giác không nói lên lời, người này thế nhưng ở thời điểm thi cao đẳng lại dám ngủ! Nên nói anh quá kiêu ngạo hay là…
“Trước kia lúc ăn cơm chiều ở căn tin cũng ngủ quên mất, kết quả bị bọn Tiểu Hiên gọi là thần ngủ, ai ai, nghĩ lại chuyện cũ mà kinh, cao trung áp lực quá nặng, giảm áp lực là việc rất quan trọng…” Người bên cạnh cô vẫn còn tiếp tục nói, Lê Duyệt bi quẫn đã không muốn nói chuyện nữa, ném cho anh ánh mắt xem thường.
Lúc này điện thoại SHARP1800 của Lê Duyệt nhận được một tin nhắn, cô mở ra thì thấy, là bạn cùng phòng Ngữ Hân gửi tới:
“Duyệt Duyệt, cậu đang ở phòng học nào thế? Tớ và Sơ Du tới tìm cậu!”
Lê Duyệt bỗng cảm thấy nhức đầu. Không muốn cho các cô ấy biết mình và Lạc hồ ly đang ngồi học chung, tuy rằng tối hôm qua đã giải thích rồi, nhưng cô vẫn có chút cảm giác có tật giật mình… Dù sao, ngộ nhỡ các cô ấy không tin thì làm sao bây giờ? Đầu năm nay, chỉ cần hai người con trai đẹp mắt đi gần nhau đã bị hoài nghi là có gian tình, huống chi hai người bọn họ lại là anh em không cùng huyết thống – quan hệ yếu ớt ái muội…
“Tôi đi ra ngoài một chút.” Lê Du