
yệt ra hiệu cho Lạc Thiếu Thừa chỉ xuống di động của mình, đứng dậy đi ra phòng học, hỏi Lâm Ngữ Hân, “Không phải các cậu nói hôm nay đi thư viện tự học sao?”
“Buổi sáng hôm nay quản lý thư viện phải họp, cho nên thư viện đóng cửa nửa ngày. Cậu đang ở phòng học nào vậy? Chúng tớ đến học cùng!” Lâm Ngữ Hân giải thích nói.
“Phòng học này hết chỗ trống rồi.” Lê Duyệt trợn mắt nói dối, quyết đoán cự tuyệt đề nghị của cô ấy.
“À, vậy cậu chờ chúng tớ, chúng ta cùng tìm phòng trống khác để học, còn có thể thảo luận với nhau nữa!” Lê Duyệt là người có thành tích tốt nhất trong phòng các cô, ngôn ngữ máy tính đối với nữ sinh khoa quản lý kinh tế các cô mà nói là tương đối khô khan, khó hiểu, cho nên Lâm Ngữ Hân có chút do dự, muốn học cùng Lê Duyệt, lúc trước để Lê Duyệt học một mình là vì Sơ Du muốn nhìn anh quản lý thư viện mới, nhất định lôi cô đi cùng…
“Thôi… Tớ lười chuyển phòng, cậu và Sơ Du tùy tiện tìm phòng học ngồi đi. Ah, di động của tớ sắp hết pin –” nghe ra giọng điệu kiên quyết của Lâm Ngữ, Lê Duyệt đành phải áp dụng phương án hai, nói xong câu này, lập tức tắt máy.
“Vậy cậu ở phòng học nào? Ngộ nhỡ chúng tớ xem không hiểu thì tới tìm cậu… Alo, alo?!” Sau khi Lâm Ngữ Hân nói xong ngừng vài giây cũng chưa thấy đầu dây bên kia trả lời, lại nghe tiếng đô đô báo máy bận.
Gọi điện lại, đã thấy thông báo di động của Lê Duyệt đang trong trạng thái tắt máy.
Hết pin rồi hả? Không phải chứ, khéo như vậy sao? Có vấn đề, nhất định có vấn đề!! Lòng hiếu kỳ của Lâm Ngữ Hân nổi lên, “Sơ Du, có hứng thú đi cùng tớ xem Duyệt Duyệt đang làm cái quỷ gì không!”
Lê Duyệt nghe điện thoại xong lập tức vào phòng học về chỗ cũ tiếp tục đọc sách, Lâm Ngữ Hân thì lôi kéo Trịnh Sơ Du đi về phía khu số 5.
Mấy phút sau, nam sinh phía trước Lê Duyệt và Lạc Thiếu Thừa quay đầu lại, cười ngại ngùng với Lê Duyệt, nói:
“Bạn học, hình như bút của tôi rơi đến chỗ các bạn — ”
Thỉnh thoảng khi đọc sách, các học sinh cũng thuận tay xoay xoay bút nhưng có đôi khi không khống chế được độ mạnh yếu sẽ làm bút bay thẳng ra khỏi tay.
“Tôi nhặt giúp cậu.” Lê Duyệt chưa kịp trả lời, Lạc Thiếu Thừa đã giành lời trước, “Bạn học, cậu có thể quay lên không? Tiểu Duyệt nhà tôi sẽ cảm thấy ngại ngùng, cậu nhìn chằm chằm vào cô ấy như vậy, cô ấy sẽ không đọc sách được!”
Tình cảnh như vậy, Lê Duyệt đã quen với ánh mắt đánh giá của nam sinh từ lâu, vẫn bình chân như vại, cho nên nghe Lạc Thiếu Thừa nói như vậy, không khỏi囧, oán thầm: Tiểu Duyệt nhà tôi… Người này luôn bắt lấy từng cơ hội nhỏ nhất để tạo JQ! Bất quá cô… Quả thật là nhà anh… em gái… Cho nên cô cũng không thể phản bác cái gì.
Nam sinh phía trước nghe vậy triệt để tỉnh ngộ xấu hổ không thôi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Lạc Thiếu Thừa cúi người đưa tay tìm bút, “Tiểu Duyệt, em nhích ra bên ngoài một chút, bút lệch sang bên đó một chút…”
Lê Duyệt nhích ra bên ngoài chỗ ngồi một chút, Lạc Thiếu Thừa nghiêng người sang, tay rốt cục với tới bút…
Đúng lúc này, Lâm Ngữ Hân và Trịnh Sơ Du vì tò mò tìm từ phòng 101 đến 103 vừa khéo nhìn thấy một màn như vậy:
(Từ góc nhìn của các cô: ) hot boy Lạc Thiếu từ trong ngực Duyệt Duyệt đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, vô cùng dịu dàng cười với Duyệt Duyệt…
Kế tiếp hành động Lạc Thiếu Thừa đưa bút cho bạn học phía trước, đều bị hai cô tự động bỏ đi, cho rằng mình gặp phải siêu cấp JQ.
Lâm Ngữ Hân ngốc vài giây rốt cục hoàn hồn, túm mạnh Trịnh Sơ Du lui ra ngoài. Hai nữ sinh đứng ở ngoài cửa phòng 103 bắt đầu trao đổi suy nghĩ:
“Sơ Du, tớ, tớ hình như thấy được…” Lâm Ngữ Hân muốn xác định mình có phải hoa mắt rồi hay không, chuyện vừa rồi, cô cần từ miệng người khác để xác định lại.
“Duyệt Duyệt và Lạc Lạc…” Trịnh Sơ Du còn chưa hồi hồn, lẩm bẩm nói.
“Cậu cũng nhìn thấy như vậy?” Đầu óc Lâm Ngữ Hân hỗn loạn bắt đầu làm việc trở lại: Nếu Sơ Du đã nói như vậy, vậy cô nhất định là không nhìn lầm rồi… Duyệt Duyệt đáng chết, tối hôm qua còn nói quan hệ của cậu ấy và Lạc Thiếu so với nước lọc còn trong hơn! Bộ dáng cô gái nhỏ này trước mặt và sau lưng hoàn toàn khác nhau, thật không thể tin được!
“Trời ơi… Bọn họ thật sự… quen nhau rồi hả ?!” Trịnh Sơ Du vẫn không dám tin: Tuy rằng ngày hôm qua Lạc Lạc có đến chờ Duyệt Duyệt, nhưng là… Trịnh Sơ Du cố gắng nhớ lại: Nếu cô nhớ không nhầm, mấy ngày hôm trước lúc Duyệt Duyệt đi nộp bài mới gặp mặt Lạc Lạc lần đầu…”Quá nhanh đi, bọn họ sao có thể lập tức…” Chân tướng rất kích thích, trong thời gian ngắn cô không thể tiếp nhận được.
“Kỳ thực cũng không tính là nhanh…Duyệt Duyệt của chúng ta vốn là thiên sinh lệ chất ! Còn nữa… Sơ Du, nếu Lạc Thiếu nói với cậu: ‘Xin làm quen’, cậu sẽ trả lời thế nào?” Lâm Ngữ Hân chậc lưỡi hỏi.
“Lập tức quỳ xuống dưới chân Lạc Lạc! Lạc Lạc em rất vui, rất hạnh phúc, rất hưng phấn, từ bây giờ em nguyện làm người hầu làm trâu làm ngựa báo đáp tình yêu của anh!” Trịnh Sơ Du làm bộ dáng cầu nguyện, mắt nhìn trần nhà thâm tình nói.
“Chính là như vậy… Huống chi Duyệt Duyệt nhà chúng ta so với Lạc đại thiếu gia cũng không kém, không phải là ngày hôm qua còn đợi ở d