Pair of Vintage Old School Fru
Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326953

Bình chọn: 9.5.00/10/695 lượt.

nào rồi”

Thẩm Thiên Lăng lập tức thất vọng.

“Sao lại làm ra bộ dạng này”. Tần Thiếu Vũ bóp cằm hắn. “Đã nói không sao rồi, chỉ là một chút độc dư lại mà thôi”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Đợi đánh giặc xong, chúng ta cùng đi sa mạc tìm, lần này nhất định sẽ tìm được!”

“Ngươi cùng ta ra sa mạc ư?”. Tần Thiếu Vũ bất ngờ.

“Không được hả?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi lại.

“Đương nhiên được”. Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc. “Sa mạc không có người, cát lại mềm mại, chúng ta có thể xx ngoài trời nhiều lần”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi có triển vọng chút đi!

Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn, trao nhau một nụ hôn triền miên.

Đạp Tuyết Bạch từ xa chạy tới, móng ngựa đạp lên bóng đêm vô biên. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy lên, vững vàng đáp xuống lưng ngựa.

Ngựa tung vó, kéo theo một vệt sáng bàng bạc ven đường.

Sau khi về nơi ở, đúng lúc gặp Vân Tuyệt Ca đang nói chuyện phiếm với ám vệ trong sân.

“Vân cô nương”. Thẩm Thiên Lăng chào hỏi.

“Đang nói gì thế?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Một ít phong tục Tây Bắc”. Ám vệ giành trả lời.

Vân Tuyệt Ca cười cười. “Ừ, phong tục Tây Bắc”

“Ta cũng muốn nghe”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

“Không được”. Tần Thiếu Vũ mang hắn vào phòng. “Mau nghỉ ngơi”

“Nhưng mọi người đều đang nói chuyện”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị.

“Ngủ nhiều mới béo lên được”. Lý do của Tần Thiếu Vũ rất thuyết phục.

Thẩm Thiên Lăng: …

Sở thích biến thái của hắn chừng nào mới sửa được?

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tắm xong thì ngủ sớm”

“Vậy còn ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Chiến loạn bốn phía, nếu ta đã ở đây thì phải giúp Sở Uyên một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xử lý xong vài chuyện thì sẽ trở lại”

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu.

Trong sân, Vân Tuyệt Ca và ám vệ đang chờ Tần Thiếu Vũ, bọn họ cùng nhau vào thư phòng.

“Khám nghiệm tử thi thế nào rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi ám vệ.

“Giống như người khám nghiệm nói, không có bất kì manh mối nào”. Ám vệ nói. “Thi thể bị tổn hại đến mức nhìn không ra hình dáng, ngoại trừ số lương trùng nhau, thuộc hạ cũng không biết những người này có phải đám quân lính đào ngũ lần trước không”

“Thi thể bị huỷ, đơn giản là vì trên thi thể có bí mật”. Vân Tuyệt Ca nói. “Nếu không phải trúng độc thì chính là trên người có kí hiệu, sợ chúng ta điều tra được nên mới vừa chém vừa đốt”

“Nhưng nếu trên thi thể có bí mật, sao không trực tiếp xử lý sạch sẽ sau khi giết bọn hắn, lại chờ chúng ta đem chôn mới đào ra?”. Ám vệ khó hiểu.

“Người giết bọn họ cũng không biết bí mật này”. Tần Thiếu Vũ nói. “Phải chờ tra xét mới biết được”

“Nhưng bây giờ không có manh mối, muốn điều tra từ đâu?”. Vân Tuyệt Ca cau mày.

“Ai nói không có manh mối?”. Tần Thiếu Vũ cười. “Nếu là người của Lý Uy Viễn, đương nhiên phải tìm hiểu từ chỗ hắn”

“Ngươi phải về quân doanh ư?”. Vân Tuyệt Ca bất ngờ.

“Tạm thời không cần”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Nếu là Lý Uy Viễn gây ra, hắn đương nhiên biết ta đã đến quan phủ, trở về sẽ bứt dây động rừng”

“Vậy bây giờ phải làm gì?”. Ám vệ hỏi.

“Án binh bất động”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy ngày nữa Diệp Cẩn sẽ đến, chỉ có hắn mới phát hiện ra vài thứ”

“Vậy chẳng phải Thẩm Thiên Phong cũng tới ư?”. Vân Tuyệt Ca chần chừ. “Để Lý Uy Viễn một mình bên cạnh Hoàng đế sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Ta chỉ gọi một mình Diệp Cẩn”. Tần Thiếu Vũ nói.

Vân Tuyệt Ca nói. “Nhưng dân chúng trong vòng mười dặm biên quan đều biết, hai người ân ái như hình với bóng, một khắc cũng không rời”

Tần Thiếu Vũ chậc lưỡi. “Lời này nếu bị Diệp Cẩn biết, Thiên Phong tám chín phần lại bị quỳ lên tấm giặt quần áo”

Vân Tuyệt Ca: …

Trong lòng ám vệ đầy đồng cảm. Cho nên mới nói phu nhân nhà ta vẫn tốt hơn, không chỉ ngây thơ sáng lạn, ngay cả lúc tức giận cũng cực kì mềm mại, tối đa là không cho cung chủ sờ đuôi thôi, hoàn toàn không có chuyện đẫm máu và bạo lực như quỳ tấm giặt đồ!

Quả thật MOE chết người!

“Hắt xì!”. Diệp Cẩn hắt hơi.

“Cảm lạnh ư?”. Thẩm Thiên Phong cau mày.

Diệp Cẩn lùi vào tường.

Thẩm Thiên Phong đắp chăn cho hắn, xoay người ra khỏi phòng.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đơ mặt nhìn Thẩm Thiên Phong ra khỏi tiểu viện.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đại thiếu gia nhà mình so với Tần cung chủ quả thật… nhu nhược.

Làm sao mà tiến triển nổi.

CHƯƠNG 157: SAU NÀY NHỚ TRẢ CHO TA MỘT THỨ ĐẮT TIỀN

Qua một trận chiến kịch liệt, binh lực hai bên đều tổn thất, trong khoảng thời gian này đều nghỉ ngơi dưỡng sức, biên cảnh cũng bình yên hơn nhiều. Diệp Cẩn cũng vì vậy mà rảnh rỗi, không có nhiều người bệnh cần chữa trị, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong hắn đều đến phòng thuốc sửa sang thảo dược, sau đó nằm trong viện ngắm mây trời, toàn thân lười biếng như một con mèo vào mùa đông.

“Tiểu Cẩn”. Sở Uyên đẩy cửa bước vào.

“Chuyện gì?”. Diệp Cẩn nhắm mắt lại ngáp, rõ ràng muốn ngủ.

“Xử lý xong công việc nên đến thăm ngươi một chút”. Sở Uyên ngồi xuống cạnh hắn. “Trên đường gặp được dịch quan, nói là có thư của ngươi”

“Ta?”. Diệp Cẩn bối rối. “Ai viết?”

“Tần Thiếu Vũ”. Sở Uyên đưa thư cho hắn.

“Tám chín phần không phải chuyện tốt”. Diệp Cẩn bĩu môi, mở niêm phon