Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Giang hồ biến địa thị kì ba – Phần 2

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326345

Bình chọn: 7.00/10/634 lượt.

một lát, rốt cuộc nhớ lại chuyện lúc trước, vì vậy bỗng nhiên mở mắt. “Lăng nhi thế nào rồi?”

“Hắn không sao, nhưng không thể vào động hàn ngọc”. Diệp Cẩn nói. “Hôm ấy sau khi ngươi bị thương, chúng ta bèn mang ngươi tới Phượng Hoàng sơn. Tất cả mọi người đều không sao, ngươi đừng lo”

“Phượng Cửu Dạ thế nào rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Hôm ấy Phượng Cửu Dạ quả thật bị ngươi giết chết, có điều bị người hạ cổ, cho nên mới sống lại được”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhưng bây giờ hắn đã bị đốt thành tro rồi, sẽ không thể gây hại cho dân nữa”

“Ai hạ cổ?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Không biết”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Ngươi bị thương sinh tử không rõ, mọi người cũng không có tâm trạng đi điều tra, chỉ có quan phủ điều tra tượng trưng thôi, chắc cũng không có thu hoạch gì”

“Việc này quan trọng, tất nhiên phải mau chóng…”

“Khụ khụ!”. Chân nhân ho khan hai tiếng cắt ngang Tần Thiếu Vũ. “Lăng nhi vì ngươi mà mỗi ngày mất ngủ, lấy nước mắt rửa mặt, ngươi đã tỉnh rồi sao không mau đi xem hắn?”

Diệp Cẩn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn chân nhân. Rốt cuộc phải đọc bao nhiêu sách ở dân gian mới có thể lưu loát nói ra những lời này?

Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ Thẩm Thiên Phong. “Mau đỡ ta ra ngoài”

Thẩm đại hiệp chậc lưỡi. “Ông trời có mắt, ngươi cũng có ngày hôm nay”

Thẩm Hàm lẩm bẩm. “Giậu đổ bìm leo”

Thẩm Thiên Phong: …

Tần Thiếu Vũ lúc này mới chú ý đến đứa trẻ bên giường, thấy rất đáng yêu, vì vậy vươn tay bóp bóp mặt hắn. “Ở đâu ra vậy?”

“Bị phượng hoàng mang lên núi”. Thẩm Hàm dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ta là Thẩm Hàm, ý nghĩa là trời sắp sáng!”

“Thẩm?”. Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Phong. “Con ngươi ư?”

Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp nói, đứa trẻ đã kiên định lắc đầu. “Không phải!”

Cũng không cần dùng ánh mắt chán ghét thế chứ! Thẩm đại hiệp ngứa răng.

“Hắn xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi, có điều chuyện này để sau hãy nói”. Diệp Cẩn ôm đứa trẻ lên. “Ngươi mau đi xem Lăng nhi đi, mấy ngày nay hắn rất lo lắng cho ngươi”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, để Thẩm Thiên Phong đỡ xuống giường.

“Hay là ta ôm ngươi nhé?”. Thẩm Thiên Phong thấy Tần Thiếu Vũ hành động không tiện, vì vậy đề nghị.

Tần Thiếu Vũ lập tức làm ra vẻ mặt ghê tởm.

“Ê!”. Thẩm Thiên Phong giận dữ. “Lúc ngươi nửa chết nửa sống chính là ta ôm ngươi tới nơi này!”. Biết ơn chút đi!

“Ta phải tắm lá bưởi mười lần mới được!”. Tần Thiếu Vũ vịn vai Thẩm Thiên Phong, không nhịn được nói. “Mau dẫn ta ra ngoài!”

Thẩm Thiên Phong cắn răng. “Nếu không phải sợ Lăng nhi lo lắng…”

Tần Thiếu Vũ sắc bén cắt ngang. “Một đại nam nhân mà suốt ngày cứ càu nhàu!”

Thẩm Thiên Phong hít sâu một hơi, tránh cho mình nhịn không được mà đánh hắn hôn mê lần nữa.

Đứa trẻ nằm sấp trên vai Diệp Cẩn, thích thú nhìn hai người cãi nhau.

Tuy không giống trong lời đồn, nhưng những người ở đây đều rất tốt…

CHƯƠNG 116: TỈNH DẬY RỒI THẬT TỐT

Thời gian từng chút trôi qua, Thẩm Thiên Lăng cực kì nóng ruột chờ ngoài động, còn định mặc kệ hàn độc mà vào xem rốt cuộc thế nào.

Cục Bông tự chơi một mình thì thấy hơi chán, vì vậy lắc lư chạy tới, xoè cánh muốn được gãi.

Thế nhưng Thẩm tiểu thụ rõ ràng không có tâm trạng chơi với nó, thậm chí không thèm nhìn nó một cái.

“Chíp!”. Cục Bông ngẩng đầu ra sức kêu.

“Đừng ồn!”. Thẩm Thiên Lăng nắm mỏ nó lại.

Ánh mắt Cục Bông lập tức đau thương, nhỏ giọng kêu chíp chíp biểu thị sự bất mãn, đồng thời chờ mong được chơi trò tung lên cao.

Một khắc sau, Thẩm Thiên Lăng quả thật đứng dậy.

“Chíp!”. Cục Bông lập tức lên tinh thần, xoè cánh chuẩn bị được tung lên trời!

Thế nhưng Thẩm Thiên Lăng trực tiếp lướt qua người nó, cơ bản không phải chơi tung hứng!

Cục Bông cảm giác mình bị lừa đảo!

Người mình lo lắng nhiều ngày rốt cuộc tỉnh dậy, Thẩm Thiên Lăng chạy thẳng đến trước mặt Tần Thiếu Vũ, không biết nên nói cái gì.

Nhưng Thẩm Thiên Lăng cũng không cần phải nói gì, vì một khắc sau Tần Thiếu Vũ đã vươn tay ôm hắn vào lòng.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh”. Giọng Thẩm Thiên Lăng hơi khàn khàn.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ siết chặt tay. “Không sao rồi”

“Chíp!”. Cục Bông cũng phành phạch chạy tới, sung sướng nhảy lên vai Tần Thiếu Vũ.

Đúng là một nhà ba người!

“Tốt quá”. Thẩm Hàm ở một bên cười tít mắt.

“Lần này cũng nhờ có ngươi”. Diệp Cẩn bóp bóp mặt hắn. “Có muốn gì không? Xem như là thưởng cho ngươi”

Thẩm Hàm suy nghĩ một chút. “Ta muốn học võ công”

“Được thôi”. Diệp Cẩn cực kì dứt khoát chỉ qua một ngón tay. “Hắn dạy ngươi”

“Ta dạy?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy sửng sốt.

“Không muốn”. Đứa trẻ nằm sấp trên vai Diệp Cẩn nói thầm.

Thẩm Thiên Phong: …

Lão tử còn chưa đáp ứng dạy ngươi nha!

“Vậy ngươi muốn học ai?”. Diệp Cẩn hỏi.

Trong mắt đứa trẻ đầy chờ mong, kề vào tai hắn nhỏ giọng nói. “Tần cung chủ!”

“Thân thể nhẹ, khớp xương mềm, ngươi luyện không được võ công của Thiếu Vũ”. Chân nhân lắc đầu. “Thẩm gia mạnh nhất là khinh công, ngươi luyện thích hợp hơn”

Thẩm Hàm chu miệng nhìn chân nhân, đáy mắt tràn ngập ý tứ “Thật không thể theo Tần cung chủ sao”!

Chân nhân mỉm cười lắc đầu.

Đứa trẻ đành không cam lòng nhìn T


Pair of Vintage Old School Fru