
ớt dễ vỡ, thật khiến người ta không nhịn được nâng trong tay che chở.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Triển thân thiết nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Không sao chứ?”
“Không sao, đa tạ”. Thẩm Thiên Lăng hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành công duy trì vẻ lãnh diễm! Cực kì có tố chất của diễn viên chuyên nghiệp!
“Tần cung chủ, Thẩm công tử và mọi người, xin lỗi vì huynh đệ chúng ta đã tới trễ”. Đang nói chuyện, hai huynh đệ Giang gia từ ngoài cửa bước vào. “Không có người thông báo trước, thành ra huynh đệ chúng ta hôm nay vẫn còn ở hiệu buôn, thật thất lễ!”
“Hai vị khách khí rồi”. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Người trong giang hồ đâu cần để ý nhiều quy tắc như vậy”
“Nói thì nói vậy, nhưng nếu không có Tần cung chủ trà trộn vào Thiên Ổ Thuỷ trại, chúng ta e là đã sớm chết trong tay Ma giáo”. Giang Giao Long nói. “Lúc trước Tần cung chủ bị thương chúng ta không giúp được gì, hôm nay nhìn thấy không sao rồi thì thật quá tốt”
“Đúng thế”. Giang Ngân Long cũng nói. “Lần này mọi người vượt qua kiếp nạn, nhất định phải ăn mừng một phen”
“Không cần”. Ngâm Vô Sương thản nhiên nói. “Nếu hết thảy đã yên ổn, ta muốn khởi hành về Vô Tuyết môn”
“Gấp như vậy sao?”. Giang Ngân Long hỏi.
Ngâm Vô Sương gật đầu.
“Bọn ta cũng phải đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thân thể Lăng nhi không tốt, ta muốn dẫn hắn đi Nam Hải tìm sư phụ”
“Vậy ta cũng không thể ép mọi người ở lại”. Giang Giao Long nói. “Có điều đêm mai chúng ta mở tiệc thịt nướng ở Thiên Ổ Thuỷ trại, xin mọi người xem như nể mặt hai huynh đệ chúng ta mà tham dự!”
“Được”. Ngâm Vô Sương đáp ứng, vẻ mặt xa cách nói. “Hôm nay cáo từ trước”
“Ta đưa môn chủ quay về”. Giang Ngân Long chủ động mở miệng.
Ngâm Vô Sương không thèm liếc hắn một cái, lạnh lùng ra cửa.
Tần Thiếu Vũ quay đầu nhìn theo bóng lưng của Ngâm Vô Sương, vì vậy Thẩm tiểu thụ lập tức không vui.
Có gì đâu mà nhìn, thật đáng ghét!
Tiêu Triển nói. “Lăng nhi…”
“Đợi đi Nam Hải chữa bệnh xong, ta phải thành thân rồi”. Thẩm Thiên Lăng cắt ngang Tiêu Triển, sau đó trừng nam nhân của hắn – Thấy không, ta rất dứt khoát!
Tần Thiếu Vũ vuốt cằm.
Tiêu Triển: …
“Ngươi tốt như vậy, nhất định cũng tìm được một nửa của mình”. Thẩm Thiên Lăng làm ra bộ dạng người tốt.
Tiêu Triển trầm mặc.
“Đến lúc đó ta sẽ tới uống rượu mừng của ngươi”. Thẩm Thiên Lăng rất chân thành – Tuy hắn không có tình cảm với Tiêu Triển nhưng cũng còn áy náy, dù không phải mình gây ra cục diện rối rắm này nhưng hắn vẫn hi vọng mọi chuyện có thể kết thúc tốt đẹp.
Tiêu Triển ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ngươi thật may mắn”
“Đúng thế”. Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Hắn là vận may lớn nhất kiếp này của ta”
Những lời này thật xúc động! Người hầu nha hoàn ở đây đều trào dâng cảm xúc, lại rất phấn khích.
Thấy tận mắt đó nha!
Chúng ta không tự hào chút nào đâu!
“Thôi đi”. Tiêu Triển tự giễu cười cười. “Ngươi hãy đối xử tốt với hắn”. Vốn muốn cướp Thẩm Thiên Lăng về, nhưng dọc đường tận mắt thấy hai người bọn họ cùng trải qua sinh tử, trong lòng cũng biết không có khả năng, đành phải học cách buông tay.
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Đa tạ”
Tiêu Triển ngửa đầu uống cạn một chén rượu, xoay người ra khỏi nhà ăn.
Vào đêm, Thẩm Thiên Lăng ngồi trên xích đu ngoài sân ngắm sao, Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh, rót một chén rượu nho đưa cho hắn. “Lái buôn từ Tây Vực mang tới”
Chén ngọc tinh xảo, khiến rượu ngon càng toả hương thơm nồng. Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu uống vào, thấy mặt hơi nóng lên.
Tần Thiếu Vũ lại đưa cho hắn một chén, thuận tiện cúi đầu hôn trộm một cái.
Ám vệ ngồi xổm trên nóc phòng nước mắt lưng tròng, đã lâu chưa thấy cảnh này, thật cảm động!
“Không uống nữa”. Qua mấy chén, Thẩm Thiên Lăng thấy hơi nóng lên.
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ đặt chén rượu xuống, ôm hắn về phòng.
Kết quả trên trời đột nhiên rơi xuống một Cục Bông!
“Chíp”
Tần Thiếu Vũ nắm lấy nó.
Cục Bông cực kì hưng phấn, đôi mắt hạt đậu rất có tinh thần!
Phượng hoàng lớn ở trên trời lượn hai vòng, xoay người kiêu hãnh bay đi!
Ám vệ nhảy từ trên nóc phòng xuống.
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng cầm Cục Bông đưa cho ám vệ.
Cho nên mới nói phu nhân rất thương yêu thuộc hạ! Ám vệ lập tức vui mừng khôn xiết, ôm Cục Bông lên nóc phòng, sau đó lấy ra đủ loại thức ăn.
“Chíp”. Cục Bông ra sức cọ cọ, cực kì MOE!
Ám vệ tức khắc cảm thấy trái tim cũng tan chảy.
Nhiều ngày không gặp, nhớ thiếu cung chủ muốn chết!
“Còn tưởng có thể giao cho Diệp Cẩn vài ngày, thật khó có được yên tĩnh”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào phòng.
“Ưm”. Thẩm tiểu thụ hơi say, hai tay vòng qua cổ Tần Thiếu Vũ, gò má ửng đỏ.
Tần Thiếu Vũ đè hắn xuống giường. “Say ư?”
“Không”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ. “Bảo bối ngủ ngon đi nhé”
“Muốn”. Thẩm Thiên Lăng khó thấy được chủ động mời mọc.
“Hử?”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, sớm biết đáng yêu như vậy thì đã sớm cho hắn uống rượu.
Thẩm tiểu thụ sau khi say rượu thì vừa nhiệt tình vừa chủ động, eo nhỏ đong đưa rất mất hồn.
Tần Thiếu Vũ đương nhiên không khách khí, gặm hắn từ trong ra ngoài sạch sẽ, cực kì cuồng dã.
Ám vệ trên nóc phòng kh