
au tay, ôm Tần Thiếu Vũ cọ cọ.
“Coi chừng ta nhịn không được”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp thắt lưng hắn.
“… Chờ một thời gian”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ.
“Hử?”. Tần Thiếu Vũ giả bộ không hiểu.
“Cho ta chút thời gian thích ứng”. Thẩm Thiên Lăng vùi vào ngực hắn.
Tần Thiếu Vũ cười cười. “Được, mau ngủ đi”
Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Có hắn bên cạnh, tràn đầy cảm giác an toàn.
Sáng hôm sau, Tần Thiếu Vũ dậy rất sớm. Thẩm tiểu trư vẫn ngủ vù vù bên cạnh, không chỉ lộ ra bụng mỡ bình thường cố gắng che giấu, mà còn luồn tay vào quần.
Thật thô bỉ không gì sánh được!
Thế nhưng có thô bỉ hơn nữa thì cũng là mỹ nhân, huống hồ người yêu trong mắt hóa Tây Thi! Cho nên Tần cung chủ vẫn cảm thấy thích không chịu nổi, cúi đầu hôn một cái rồi mới xuống giường.
Sau khi Tần Thiếu Vũ rửa mặt xong thì đẩy cửa ra ngoài, một đống ám vệ đang giành màn thầu trong nhà ăn, vừa nhìn thấy cung chủ nhà mình thì đồng loạt chào hỏi.
“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ lôi một người ra.
Ám vệ liều mạng nuốt màn thầu trong miệng xuống. “Quả thật có một cái chai, không phải của Giang gia cũng không phải của chúng ta, không biết ở đâu ra”
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tìm được thật sao?”
“Vâng”. Ám vệ gật đầu. “Ở giá dưới cùng, ta hỏi qua đại nương dọn phòng thì cái chai vốn đặt bên nghiên mực, sau đó nàng sợ dọn dẹp không cẩn thận làm bể, cho nên mới để dưới giá sách!”. Một chữ cũng không sai, thật là đáng khen!
“Chuyện xảy ra khi nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ nói. “Sau cái hôm mà Tiêu nhị đương gia nói chuyện với phu nhân ở thư phòng”. Những lời này nói rất thê thảm.
“Cái chai đâu?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Giao cho Tả hộ pháp rồi”. Ám vệ rất nhanh trí.
Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai hắn. “Vất vả cho ngươi rồi”
Ám vệ cười sáng lạn!
Được khen thưởng nhấn định phải thật vui!
“Cung chủ”. Hoa Đường đang thu thập dược liệu trong phòng.
“Là thuốc gì?”. Tần Thiếu Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Dùng để giảm bớt Hàn độc”. Hoa Đường trả cái chai lại cho hắn. “Tuy không thể hoàn toàn giải độc nhưng bên trong có chứa Xích Diễm Hoa rất hiếm thấy, cực kì hữu ích với thể chất âm hàn. Cung chủ tìm được ở đâu thế?”
Nét mặt Tần Thiếu Vũ nhất thời phức tạp.
“Cung chủ?”. Hoa Đường quơ quơ tay trước mặt hắn.
“Xác định không có độc sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường gật đầu. “Đương nhiên, thuộc hạ có thể lấy tính mạng đảm bảo, cái chai này là hàng tốt. Hồi nãy lấy một ít ra kiểm tra, nghĩ lại thấy tiếc. Nếu có thể thì một giọt cũng không nên lãng phí”
Trong lòng Tần cung chủ hơi khó chịu.
“Là Tiêu nhị đương gia đưa sao?”. Hoa Đường suy đoán.
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ đen hơn.
Hoa Đường hiểu rõ. “Xem ra ta đoán đúng”
Tần Thiếu Vũ giương mắt nhìn nàng. “Trên chai có khắc tên Tiêu Triển không?”
“Không có”. Hoa Đường lắc đầu. “Có điều nếu cung chủ đã tìm được thuốc này, sau khi nghe nói có lợi mà không hại với Thẩm công tử thì đừng làm ra vẻ mặt này chứ”
Tần Thiếu Vũ ước lượng cái chai trong tay. “Ta mang cho Lăng nhi uống”
“Thật ra cũng không cần để ý chuyện này”. Hoa Đường nói. “Bản thân cung chủ chính là một vị thuốc cực tốt”
Tần Thiếu Vũ: …
Hoa Đường cười trộm. “Điểm này Tiêu nhị đương gia phải ghen tị đến hộc máu!”
Tần Thiếu Vũ xoay người ra ngoài.
“Có chai thuốc này cộng thêm cung chủ mới có thể khiến Hàn độc của Thẩm công tử giảm bớt phân nửa”. Hoa Đường ở phía sau hắn nói. “Lâu ngày không chừng khỏi cần tới Nam Hải tìm sư tôn luôn”
Bóng lưng Tần cung chủ nhanh chóng biến mất.
“Cung chủ”. Triệu Ngũ đang vội vã chạy từ đầu kia qua.
“Có việc ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
“Có”. Trên người Triệu Ngũ còn mang theo sương sớm, rõ ràng là ở ngoài trời một đêm. “Hôm qua ta dẫn người dự tiệc, vô tình nghe được có môn phái nói về chuyện Hắc Phong trại”
“Nói gì?”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa hỏi.
“Mấy ngày trước Hắc Phong trại từng có người chết”. Triệu Ngũ nhỏ giọng nói.
Tần Thiếu Vũ nghe vậy kinh ngạc. “Thật không?”
“Thuộc hạ chưa điều tra rõ, nhưng chắc là thật”. Triệu Ngũ nói. “Người tiết lộ tin này là tiểu đồ đệ của Yến Tử môn, ở chung quán trọ với Hắc Phong trại”
“Nghe được những gì, mau tỉ mỉ nói”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Bảy tám ngày trước tiểu đồ đệ Yến Tử môn ăn bậy đau bụng nên nửa đêm đi ngoài”. Triệu Ngũ nói. “Hắn ở nhà xí hơi lâu, vô tình nghe được trong viện có người nói chuyện, nhất thời tò mò đứng lên nhìn lén, phát hiện vài người của Hắc Phong trại mang một bao tải lén ra ngoài, nét mặt rất đáng sợ”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Tiểu đồ đệ kia lá gan nhỏ nên không dám ra, vẫn lén nhìn bọn họ ra cổng, còn mơ hồ nghe được cái gì mà núi hoang ở thành Bắc”. Triệu Ngũ nói. “Ngày hôm sau hắn để ý một chút thì phát hiện người phụ trách cho ngựa ăn và rửa xe của Hắc Phong trại không thấy, nghĩ rằng người chết là hắn”
“Còn gì không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hết rồi”. Triệu Ngũ lắc đầu. “Đêm qua hắn uống say nên mới nói ra chuyện này, có điều sau khi thuộc hạ nghe được thì suốt đêm dẫn người ra bãi tha ma ở thành Bắc, quả thật tìm được một thi thể còn mới, ngực trái có vết đao khoét qua, chỗ đó vốn là dấu hiệu của Hắc Phong trại”
Tần Thiếu V