Teya Salat
Hàng Xóm Bá Đạo

Hàng Xóm Bá Đạo

Tác giả: Gấu động kinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324454

Bình chọn: 10.00/10/445 lượt.

m Thư, đôi mắt như vực thẳm u tối nhìn sâu vào trong mắt nó. Gã khàn khàn nói:

– Thư nói một câu, tôi hôn một cái, cứ từ đó mà đếm số lượng câu! Còn nếu không thì im lặng để tôi tắm cho Thư, tôi sẽ không cởi hết đồ, nhưng không đảm bảo nếu Thư còn tiếp tục làm loạn. Tôi không muốn “đụng” đến Thư, không muốn có lỗi với hai bác! Đừng để tôi điên!

Thấy Phong tức giận vậy, Thư thực sự muốn mở miệng hỏi Phong tại sao muốn kiểm soát nó? Có phải Phong ghen không? Có phải Phong…thích nó không?

Tuy nhiên, Thư biết, nó không thể mở miệng lúc này bởi vì nó rất sợ. Phong xưng hô không giống bình thường, xung quanh gã bị bao vây bởi sự giận dữ, tình cảnh này cực kì nguy hiểm!

Chính bởi thế, Thư đành phải đỏ mặt phụng phịu quay lưng về phía Phong để gã tắm cho.

Phong muốn xóa sạch đi mùi nước hoa nồng nặc còn vương lại trên người nó. Gã muốn xóa cả sự đụng chạm của những tên khốn kia!

Phong im lặng. Nhưng từng động tác của gã lại không lặng như vẻ ngoài trầm tĩnh kia.

Thời gian bên ngoài cứ lặng lẽ trôi nhanh, thời gian ở trong lại dài đằng đẵng.

** *

Sau khi tắm xong, Phong cầm chiếc khăn tắm trên giá quấn chặt người Thư lại như xác ướp ai cập. Gã bế nó nhẹ nhàng đặt lên trên giường, mở tủ lấy quần áo, cầm máy sấy đặt ngay bên cạnh nó.

Xong xuôi, Phong mở cửa phòng và bước ra ngoài. Trước khi đi, gã còn ngoái đầu vào cảnh cáo:

– Tôi sẽ khóa phòng cho đến khi tổ chức tiệc. Phía sau nhà nghỉ này là rừng, bao quanh nhà nghỉ là hàng rào cao. Cho dù cậu có trèo qua cửa sổ thì muốn ra hẳn ngoài bờ biển cũng phải vào sâu trong rừng rồi vòng ra. Cảnh cáo trước đấy!

Rầm!

Thư chẳng kịp phản bác nửa lời thì cánh cử phòng đã đóng sầm lại. Nó bất mãn mặc quần áo vào, hong khô tóc rồi ngồi đấy và thở dài thườn thượt.

Hết trò, Thư lục túi đồ của Phong xem gã đựng cái gì trong đó. Vừa vặn mở tủ lấy túi ra thì không gian bỗng tối sầm.

Mất điện rồi!

Thư hoảng sợ bật dậy nhìn xung quanh, nó run rẩy tiến đến cửa chính kéo chốt ra. Kéo mãi không được, nó luống cuống đẩy đập cửa rình rình:

– Có ai không? Mở cửa ra! Mở cửa!

Trong khi đó, Phong ra đến bở biển, mọi người đều tập hợp đông đủ để chuẩn bị cho bữa tiệc. Trời đã tờ mờ tối, những ngọn đèn trắng đã được thắp lên sáng rực cả bên bờ. Tuy nhiên, đèn ở đây đều được sạc nên chẳng ai biết rằng bên trong nhà nghỉ xảy ra sự cố về đường dây dẫn điện.

Thư bị nhốt trong phòng, nó không ngừng đập cửa, đập đến xước tay rỉ hẳn máu ra nhưng cánh cửa vẫn không lay chuyển.

Lớp nó được xếp cùng một khu, xung quanh toàn là phòng của thành viên trong lớp. Tuy nhiên, lúc này tất cả đều ở ngoài biển, không có một ai còn lại nơi này.

Nghĩ đến việc chỉ có một mình mình ở đây, Thư lại hoang mang gào thét đến khàn cổ. Nhưng suy cho cùng, chỉ có lạc giọng chứ ngoài kia chẳng ai nghe thấy cả!

Không còn cách nào khác, Thư đành trèo qua cửa sổ, cấp tốc nhảy xuống, chân không đi giày, cứ thế bạt mạng mà chạy.

Nhưng càng chạy nó càng thấy rối, xung quanh toàn cây cối. Cánh rừng âm u, tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếc lá xào xạc, tiếng ếch nhái kêu. Điều đó càng thúc đẩy bước chân nó thêm vội vã.

Đi được một đoạn, Thư gặp ngã rẽ chia ba ngả. Lạc lõng giữa sự lựa chọn giữa đi và ở lại, nó quyết định chọn đại và nhắm mắt nhắm mũi chạy tiếp.

Bịch! Bịch! Bịch!

Vấp phải tảng đá, Thư mất thăng bằng nghiêng sang một bên nhưng bước đi của nó hụt giữa chân không, từ trên vách đá cao lăn xuống.

– A!!

Đau đớn rên lên một tiếng, chân Thư đã bị trật. Nó mím môi nhìn xung quanh toàn là vách đá với cây cao bao vây.

Nhăn nhó ôm cổ chân, Thư thở hồng hộc la lớn:

– Có ai không…mẹ ơi…ba ơi…Phong…sao không có ai cả? Cứu với…huhu…

Không nghe thấy tiếng trả lời, nó bật khóc thút thít.

Thư nức nở vùi đầu vào gối.

Nó là một đứa vô dụng, không tự lo được cho bản thân!

Lạc đường, nó chỉ đến thế là hết!

Nó lúc nào cũng tỏ ra mình giỏi lắm, nhưng cũng chỉ là nấp sau Phong ra oai. Giờ thì tốt rồi, cứ ngồi đây mà khóc!

Gió lạnh thổi qua làm Thư run lên bần bật, mồ hôi trên trán đầm đìa, cổ họng cứ nấc lên từng hồi.

Nó sờ tay lên trán, có lẽ nó đã bị sốt.

Nhưng…biết làm sao đây? Ở nơi này làm gì có người?

Vừa tắm nước lạnh xong, nó sẽ chết cóng nếu cứ ngồi thế này!

Chương 15

Chương 15

Không biết qua bao lâu, Thư cứ ngồi đấy, tựa vào vách đá nhìn bầu trời không một vì sao. Nó nghĩ đến những hành động ngu ngốc của mình hôm nay mà không khỏi thở dài. Nó thật sự là đần độn! Chứng bệnh đần độn giai đoạn cuối và sắp thành một đứa đao!

Sợ sệt, khóc lóc. Thư dường như đã quên mất rằng mình là đội trưởng của một đội bóng nam, thần tượng của nhiều bạn nữ, là người mạnh mẽ và hoạt bát. Suy cho cùng, có lẽ nó đã tự hoang tưởng về bản thân mình, nó rốt cuộc cũng chỉ là một đứa vô dụng!

Soạt!

Tiếng bước chân vội vã vang lên trên đỉnh đầu, truyền vào tai Thư làm nó có cảm giác ớn lạnh.

Móng tay cắm sâu vào mặt đất gồ ghề, Thư nín thở lắng nghe tiếng động lạ vừa phát ra.

Là ai?

Ai còn đi lại ở đây giờ này?

Tràm Cổ là một bãi biển hoang sơ vắng khách lai vãng, kiếm đâu ra người lảng vảng ở đây?

Thư cố gắng để