
là bạn mà, tui nghĩ ông nên nói ra suy nghĩ của bản thân. Ông không biết sao, chẳng ai cô lập ông ra bên lề, chỉ là do ông tự mình đẩy mọi người ra… “
Ngày ấy, hắn đã chọn im lặng. Còn bây giờ thì sao?
Huy ngước lên trời cao, nhìn bầu trời trong xanh trước mắt, giống như tiếng gió khẽ khàng nói:
– Tôi là kẻ thất bại đúng không?
Thư hơi cong một bên mày:
– Sao nghĩ vậy?
Huy lại cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào tì trên trán:
– Tôi luôn chọn cách trốn tránh. Đôi khi, tôi cứ ép mình đi theo một con đường mòn riêng để rồi đi giữa chừng nhận ra bản thân chưa từng xác định mình sẽ đi đâu. Hồi trước, khi ba còn sống, ông nghiện hút nặng và suốt ngày mò về lấy tiền, rồi bán lấy bán để đồ trong nha xong đi mất tiêu. Lúc bấy giờ, tôi với mẹ lúc nào cũng có mẹ có con không rời. Nhưng sau khi ba mất, tôi đã tự mình tách ra khỏi lòng mẹ từ bao giờ. Đến khi bệnh của mẹ tôi càng nặng, tôi lao đầu vào bằng mọi cách để có tiền bằng những trò bịp bợm và ăn cắp. Tôi cứ đi suốt ngày, về lại ngủ, đối mặt cũng không cách nào để nói chuyện với bà.
Tôi mua rất nhiều thứ ẹ, chăm sóc bà cẩn thận. Tôi biết bà không cần mấy thứ kia, nhưng tôi không thể làm gì hơn.
Những tưởng ít ra như thế cũng còn tốt hơn trước. Thực chất không phải, tôi giống như đã tạo ra một áp lực vô hình đề nặng lên vai bà qua từng năm tháng. Có lẽ…tôi là một đứa bất hiếu. Mẹ tôi thì vẫn vậy, vẫn cười nhiều, nhất là trước mặt tôi. Nhưng khi bà cười, tôi lại thấy rất đau. Tôi…làm sao mới được đây?
Thư trầm mặc nhìn sang phía Huy. Vai hắn hơi run lên, bờ môi mím chặt lại, ánh mắt mịt mờ nhìn xuống mặt đất.
– Một người mẹ, không bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ con mình – Thư thở dài thườn thượt – Anh cứ mải miết đi về phía trước, cứ nghĩ rằng anh đang dắt tay mẹ tiến lên, nhưng lại không nhận ra mình đã mải miết mà buông tay tự bao giờ. Anh tự đặt ình mục tiêu sống, nhưng chẳng hay cái mục tiêu sống đó từ lâu đã bị anh ép trở thành nhiệm vụ. Anh bỏ lại mẹ phía sau lưng, chạy theo cái ước muốn cao cả của bản thân. Tôi không phải một nhà tâm lý học, không phải một bô lão trải đời để có khả năng răn dạy anh, thậm chí tôi còn kém tuổi anh. Nhưng anh hiểu không, cảm giác bị bỏ lại phía sau lưng thật khó chịu. Tôi nghĩ mẹ anh rất muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Mà anh biết đấy, không thể biết được cảm xúc của ai đó nếu như mình chỉ nhìn từ phía sau lưng. Mèng ơi, tôi nói nghe oai thế chứ bản thân ốc còn không lo nổi mình ốc. Nhưng chịu, con người rất giỏi nhìn ra sai lầm của người khác nhưng thường không nhìn ra sai lầm của bản thân! Chẹp, cuộc sống được tạo nên bởi những lựa chọn, lựa chọn thế nào là quyền của anh, tôi không có tư cách quở trách. Còn giờ đi mua cháo ẹ anh đi! Tôi vào trông bả!
*
* *
Mờ mịt tối, ánh đèn đường rọi lên hai người đang chầm chậm rao bước, in bóng tà tà xuống lề đường.
Không khí trầm mặc bao trùm. Thư nghịch ngợm với mấy cái móng tay của mình, Huy thì cho tay vào túi quần mà thong thả bước đi và lơ dãng ngắm cảnh trí xung quanh.
Khi nãy, Huy đi chợ mua cháo và một số đồ dùng cá nhân, trong lúc đó mẹ hắn đã tỉnh dậy. Để cho bà bớt ảo não, Thư đã tâm sự cùng bà.
Mẹ Huy kể cho nó nghe tất cả những nổi lòng dồn nén của bản thân bấy lâu nay. Nó nhớ như in lời mà bà cứ nhắc đi nhắc lại:
” Nó hay về rất muộn, mỗi lần về đều mang một đống đồ, nhét đầy các túi. Bộ dạng lén lút, mặt mũi lấm lem. Bác biết mấy món đồ kia từ đâu mà có, nhưng bác không biết phải làm sao, bác không làm gì được cho nó cả. Rồi thậm chí, đêm hôm khuya khoắt còn lậm lụi mò về. Chân khập khiễng, mặt mũi bị đánh bầm dập… “
Thư quay sang nhìn Huy. Khuôn mặt hắn đượm buồn, ánh mắt ảm đạm nhìn về con đường hun hút phía trước.
– Hắt xì!
Một trận gió lạnh thổi qua làm sống mũi Thư cay cay. Nó che miệng hắt hơi một cái rồi chà sát lòng bàn tay.
Huy thấy vậy khoác áo lên vai Thư:
– Mặc vào, trời lạnh lắm!
Thư nhìn đôi môi tái nhợt của Huy, tủm tỉm cười gian:
– Hờ hờ, sĩ gái!
Thư luồn hai cánh tay vào ống tay áo, hài lòng nhìn áo khoác rộng thùng thình trên người mình.
– Cần chứ sao không?! Hiếm lắm anh mới có dịp sĩ gái một lần, chẳng lẽ lại ngăn cản!
Thư kéo mũ liền áo lên che đầu, cả hai im lặng tiếp tục bước đi. Đến gần nhà, Thư dừng chân lại, nó quay người đối diện với Huy:
– Ừm…anh về viện chăm sóc mẹ đi, dừng ở đây là được. Cám ơn anh đã về cùng.
– À…ừ, về đây, tạm biệt!
Huy ngượng nghịu không biết nói gì nên chỉ khẽ gất đầu, chào một tiếng rồi quay gót bước đi.
Thư nhìn theo bóng Huy khất xa dần, nó sực nhớ trên người còn đang mặc áo khoác của hắn, liền vội vội vàng cởi áo ra toan chạy theo gọi lại.
Nhưng chưa được vài bước, cổ tay bị một bàn tay có lực mạnh nắm lấy và kéo lại vào lòng.
– Tại sao cậu lại chạy về phía đó? – Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai.
Thư phát hiện ra người đang nắm tay mình là Phong, nó ngạc nhiên:
– Cậu…sao lại…?
Phong mặt không đổi sắc lặp lại câu hỏi vừa rồi:
– Tôi hỏi tại sao cậu lại chạy về phía đó?
Nó nghe vậy lúng tùng đáp lại:
– Phong…tớ…bởi vì anh ta đi rồi nên tớ mới phải chạy theo.
Cổ tay bị