
hẳn sẽ thích lắm.”
Tôi hơi cau mày, nỗi âu sầu đầy bụng hóa thành một hồi lâu im lặng. “Y mới đi một thời gian ngắn, ta dù sao cũng cần để tang mới được. Những việc khác thì không có cách nào, nhưng thứ xiêm y có màu sắc thế này có thể không mặc thì tốt nhất là không mặc.”
Hoán Bích nghe vậy thì ngơ ngẩn, chiếc váy đang cầm chậm rãi trượt khỏi tay, rơi xuống. Trong khoảnh khắc muội ấy ngoảnh đầu lại, tôi thấy trên mái tóc muội ấy có cài một bông hoa vải trắng tinh. Lòng tôi thầm chua xót, khẽ cất tiếng nhắc nhở: “Thường ngày thì không sao, nhưng lúc Hoàng thượng tới đây chớ nên để y nhìn thấy, kẻo không lại xảy ra chuyện.”
Hoán Bích rơm rớm nước mắt gật đầu, tôi mới chỉ thoáng nhớ đến Huyền Thanh, lập tức cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi đặt một tay lên vai Hoán Bích, tay kia lấy từ trong hộp đựng đồ trang sức ra một bông hoa cài đầu làm bằng bạc cài lên đầu, sau đó liền đứng dậy chọn cho mình một bộ đồ lụa màu xanh nhạt nơi rìa vạt áo và mép tay áo được điểm xuyết bằng những dải hoa màu đỏ. Tôi thở dài nói: “Thế này coi như là đã tận tâm tận sức rồi.”
Đương lúc chúng tôi nói chuyện, Ôn Thực Sơ chợt vén rèm đi vào. Tôi thấy hắn có vẻ hầm hầm giận dữ khác hẳn thường ngày, lòng đã hiểu ra vài phần, liền dứt khoát làm bộ ung dung nói: “Hoán Bích, đi pha trà giúp ta nào, nhớ chọn loại trà Phổ Nhĩ mà Ôn đại nhân thích nhất.” Hoán Bích xoay người rời đi, tôi cười tủm tỉm, nói: “Sao lại chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi thế này? Huynh ngồi xuống nghỉ ngơi, uống tạm chén trà cho mát họng đã.”
Ôn Thực Sơ hơi biến sắc, nói: “Ta không có tâm tư đâu mà uống trà.” Thoáng dừng một chút, hắn lại tiếp: “Ca ca muội đã được đón về kinh chữa trị rồi. Tuy Hoàng thượng không hạ chỉ, nhưng ta nhìn thấy đồ đệ của Lý Trường là Tiểu Hạ Tử đích thân sai người đi đón y về. Lý Trường là ai chứ, sao lại đột nhiên cho đón ca ca muội về kinh?”
Tôi im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Huynh hẳn đã hiểu rõ rồi, sao còn phải tốn nước bọt hỏi muội những lời như vậy làm gì?” Tôi ngẩng lên, ánh dương rực rỡ chiếu vào từ bên ngoài khiên tôi phải hơi nheo mắt lại. “Lý Trường đã nói với huynh chưa? Muội có thai rồi, mời huynh đến đây là để an thai giúp muội. Có phải huynh còn muốn hỏi tại sao Lý Trường lại biết muội có thai không? Hơn nữa còn không phải là có thai ba tháng như huynh biết, mà mới chỉ hơn một tháng?”
Khuôn mặt y trở nên nhăn nhó, đầy vẻ đau khổ. “Hoàn muội muội, tại sao? Tại sao lại như vậy?”
Tôi cố giữ lòng mình bình tĩnh, trong mắt lóe lên một tia sáng rực. “Bởi vì muội đã gặp được Hoàng thượng. Đứa bé này là con của Hoàng thượng, cho nên Lý Trường mới mời huynh tới đây an thai cho muội.”
Ôn Thực Sơ trợn mắt há miệng, nhất thời đờ đẫn, lát sau mới chỉ tay vào bụng tôi, lắp bắp nói: “Đứa bé này… Đứa bé này rõ ràng là…”
Tôi đưa tay gạt một lọn tóc rối trước trán ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Là của ai cũng không quan trọng. Điều quan trọng là bây giờ Hoàng thượng đã tin chắc rằng đứa bé này là của y, tin chắc rằng muội mới chỉ có thai được hơn một tháng.”
Ôn Thực Sơ run giọng thốt lên: “Muội điên rồi! Đây là tội khi quân, lỡ như…”
Tôi cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói: “Không có lỡ như gì hết! Nếu có lỡ như, cái lỡ như này chỉ có thể là vì huynh không chịu giúp muội, huynh đi nói với Hoàng thượng rằng muội đã có thai hơn ba tháng, cái thai này căn bản không phải là của y. Như thế, tội khi quân này sẽ trở thành sự thật, và muội sẽ bị tru di tam tộc, còn huynh thì lập được công lớn với Hoàng thượng, trở thành một vị đại công thần.”
Ôn Thực Sơ nôn nóng giậm chân một cái, vội vàng nói: “Muội biết rõ ta sẽ không làm vậy mà…” Hắn không ngừng thở dốc từng cơn, cơ thịt trên má co giật liên hồi. “Hoàn muội muội, muội việc gì phải vậy chứ? Ta đã nói rồi mà, nếu muội sinh đứa bé này ra, ta sẽ chăm sóc cho hai mẹ con muội suốt đời suốt kiếp, muội hoàn toàn có thể yên tâm.”
Tôi đón lấy chén trà Phổ Nhĩ trong tay Hoán Bích, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt hắn, thở dài buồn bã. “Huynh có thể chăm sóc cho muội và đứa bé suốt đời suốt kiếp, nhưng huynh có thể giúp muội đón huynh trưởng từ Lĩnh Nam về kinh chữa trị không? Huynh có thể giúp muội bảo vệ cha mẹ muội, không để họ bị người khác hãm hại không? Huynh có thể giúp muội điều tra rõ ràng xem Huyền Thanh bị ai làm hại và trả thù cho y không?”
Một loạt câu hỏi của tôi khiến Ôn Thực Sơ im lặng suốt một hồi lâu. “Hoàn muội muội, nói đi nói lại thì vẫn là vì ta vô dụng, không thể giúp được muội điều gì.”
Tôi đưa tay gạt đi giọt lệ sắp rơi bên khóe mắt, xúc động thở dài. “Thực Sơ ca ca, không phải huynh không thể giúp muội, mà là cái số muội vốn đã như thế rồi. Muội khó khăn lắm mới có thể rời khỏi Tử Áo Thành, bây giờ lại không thể không quay về. Bởi vì trong thiên hạ này, ngoài Hoàng đế ra, không ai có thể giúp muội nhiều như thế.” Tôi ủ rũ ngồi xuống. “Thanh đã chết rồi, muội không thể trông chờ vào điều gì khác nữa. Nếu muội không quay về để bảo vệ những người mà muội muốn bảo vệ, còn có thể làm gì khác được đây?”
Ngoài cửa sổ, sắc trời đang đẹp biết bao, ánh dương chiếu xuống cây đào đ