
là yêu, không yêu tức là không yêu, rõ ràng như là sống và chết vậy. Mà chỉ cần yêu rồi, ngay đến việc sống chết cũng có thể vượt qua, vạn vật giữa thế gian này đều không thể ngăn cản.
Nhưng hóa ra, khi tình cảm đã đậm sâu rồi, có rất nhiều việc nếu chỉ dựa vào chút sức lực yếu ớt của chúng tôi thì không thể nào ngăn cản được.
Tôi cầm chén trà lên, đau đớn cười nói: “Người ta hay nói nhất túy giải thiên sầu, nhưng giờ đây ta có muốn say cũng chẳng thể.” Dứt lời, tôi liền ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch trà trong chén. Trong khoảnh khắc dòng nước trà ấm nóng chảy xuống cổ họng, tôi bỗng cảm thấy đắng chát vô chừng, dường như có một nỗi bi thương tột độ đang chảy vào trái tim, khiến tôi lệ tuôn thành hàng, bất giác ngoảnh đầu qua nhìn Cận Tịch. “Đến nước này rồi, dù ta được hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý thì cũng chỉ còn lại một kiếp sống thương tâm mà thôi.”
Q.5 – Chương 8: Chưởng Thượng San Hô Liên Bất Đắc[1'>
[1'> Một câu thơ trong bài Cổ ý kỳ 6 của Ngô Vĩ Nghiệp, ý rằng một thứ dù quý báu đến mấy nhưng nếu không phải là của mình thì đừng cố níu giữ – ND.
Tôi cố ý né tránh Huyền Thanh, né tránh sự lưu luyến và khákhao đối với chuyện xưa. Đứng nhìn từ chùa Cam Lộ, tôi có thể thấy được một góc tường trắng ngói xanh của Thanh Lương Đài, thế nhưng vừa thoáng liếc qua tôi đã chua xót không thôi, không dám nhìn tiếp nữa.
Sáng sớm ba ngày sau, tôi không thể không đổi sang bộ mặt khác. Lạnh lùng nhìn bản thân trong gương, sắc mặt tôi bình lặng, không có lấy một chút biểu cảm nào. Bấy lâu nay tôi đã quen mặc áo ni cô, gần như chẳng trang điểm chút nào, và Huyền Lăng khi mới gặp lại tôi đã thấy một Chân Hoàn trong bộ dạng nữ tử Phật môn, điềm đạm mộc mạc. Vậy thì hôm nay, khi trở lại hậu cung, tôi phải ăn mặc sao cho thật diễm lệ, thật quý phái, khiến Huyền Lăng vừa nhìn thấy tôi đã phải chấn động tâm thần.
Tôi mở rương, chọn lấy bộ đồ cao quý diễm lệ nhất mà mặc vào người. Lúc này đây, trên người tôi là một chiếc áo gấm thêu hoa có ống tay áo rộng, bên trên được điểm xuyết bằng rất nhiều sợi tua ngắn có đính những viên đá quý nhỏ long lanh, ngoài ra nơi tay áo còn đính kèm một chiếc khăn sa mỏng dài chừng hơn một trượng, hết sức thướt tha. Ngó nhìn xuống dưới, đó là một chiếc váy dài chạm đất có màu vàng tươi, chất vải mềm mại, mịn màng, hơn nữa còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Bên trên chiếc váy có hình thêu một con chim oanh đậu trên cành hải đường hết sức sống động, từng đường chỉ còn được điểm xuyết bằng những viên trân châu nhỏ long lanh, số lượng nhiều không kể xiết, thể hiện rõ sự xa hoa quý phái của hoàng gia.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hoán Bích và Cận Tịch không được động tay vào, tự mình gỡ bỏ búi tóc kiểu Thái hư tượng trưng cho người xuất gia, để mái tóc đen nhánh dài gần chạm đất buông xõa ra sau đầu, dùng chiếc lược sừng tê nạm ngọc chải tóc cẩn thận. Sau đó tôi tự tay búi cho mình kiểu tóc Kinh hồng quy vân, trên mỗi búi tóc ở hai bên trái phải có cài sáu cây trâm bạch ngọc đính chuông bạc, khi bước đi sẽ vang lên những tiếng đinh đang trong trẻo vui tai. Tại búi tóc chính giữa, tôi cài một chiếc bộ dao phượng hoàng tung cánh bằng vàng ròng nạm ngọc, đầu phượng chế thành từ vàng lá, các vị trí như cổ, ngực, bụng, chân thì dùng những sợi vàng mảnh như sợi tóc làm thành hình dạng lông vũ phủ ngoài, bên trên nạm bảo thạch đủ các màu, nơi miệng phượng hoàng có ngậm một dải tua dài đính đủ các loại châu ngọc, cuối dải tua là một viên trân châu tròn xoe vừa khéo chạm đến vị trí mi tâm của tôi, cực kỳ bắt mắt. Nơi cổ tôi không hề đeo bất cứ thứ đồ trang sức gì, chỉ bảo Cận Tịch vẽ giúp lên đó một bức hình hoa hải đường thật tinh tế với bông hoa màu đỏ nổi bật giữa những phiến lá màu xanh, nền lại được trải bằng bột, sau khi hoàn thành liền toát ra một vẻ triền miên da diết khó mà miêu tả bằng lời. Hai tai tôi thì đeo một cặp hoa tai làm bằng vàng ròng nạm mã não đỏ, bên trên có những sợi tua dài chạm tới tận vai, khiến tôi cảm thấy hơi lành lạnh ngưa ngứa.
Tôi vẽ cho mình hai dải lông mày hình núi xa, lại đánh một lớp phấn đỏ rồi dùng nước sương hòa bột ngọc trai bôi lên, làm thành Phi hà trang, sắc mặt vừa trắng ngần lại vừa ánh lên những tia đỏ tươi nhàn nhạt. Đưa mắt liếc thấy cây bút vẽ trong hộp đồ trang điểm, lòng tôi thầm run lên, muốn vẽ một bông hoa lê ở nơi mi tâm của mình. Tôi bất giác nhớ lại dịp mình say rượu ngủ dưới gốc lê ở sân sau Đường Lê cung, một cánh hoa lê vừa khéo rơi xuống mi tâm, Huyền Lăng từng nói làn da tôi trắng như hoa lê, hoa rơi vào giữa đôi hàng lông mày thì không hề nổi bật, thế là bèn tự tay cầm bút vẽ một bông hoa lê vào nơi mi tâm của tôi, tạo ra kiểu trang điểm Giảo lê trang, nhất thời mọi người trong cung đua nhau học theo. Đó là thời điểm tôi còn được sủng hạnh, cũng là chút tình ý của tôi với Huyền Lăng năm xưa. Giờ đây, nếu tôi mà trang điểm theo lối đó rồi để Huyền Lăng nhìn thấy, y nhất định sẽ nhớ lại tình xưa, sự thương yêu trong lòng ắt lại càng nồng đậm.
Thế rồi tôi bèn cầm bút vẽ lên, Hoán Bích hiểu ý lập tức đưa một hộp son tới cho tô