Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 2

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329402

Bình chọn: 7.5.00/10/940 lượt.

cố cho rất nhiều.”

Tịnh Bạch mặt mày tái nhợt, cất giọng run run: “Người xuất gia… vốn nên lấy lòng từ bi làm đầu, nương nương… nương nương không cần cảm ơn.”

Tôi lạnh lùng nói: “Sự ‘chiếu cố’ của sư thái bản cung suốt đời chẳng dám quên, nhất định phải báo đáp mới được.” Dưới ánh mặt trời nóng nực, thân thể Tịnh Bạch run lẩy bẩy.

Huyền Thanh cho rằng tôi muốn giết bà ta tại đây để giải mối oán hận khi xưa, bèn đưa mắt liếc tôi, thấp giọng nói: “Hoàn… Nương nương, chớ nên tức giận.” Tôi chỉ cười không nói, đưa tay khẽ phủi nhẹ chiếc áo ni cô của bà ta. Bà ta như bị dao sắc cứa vào người, rùng mình một cái, mồ hôi lạnh rỉ ra không ngớt.

Tôi không để ý đến bà ta nữa, gọi Tĩnh Ngạn tới, mỉm cười nói: “Bản cung xưa nay ân oán phân minh, cái ơn chiếu cố của sư thái khi xưa bản cung vẫn luôn ghi tạc trong lòng.” Rồi ngoảnh đầu sang dặn dò Cận Tịch: “Mang hai bộ Thái Bình kinh mà bản cung chép tay lại đây thưởng cho Tĩnh Ngạn sư thái.” Sau đó lại cười nói với Tĩnh Ngạn: “Bản cung biết sư thái xem nhẹ bạc vàng, hai bộ kinh thư này coi như để tỏ chút tâm ý của bản cung.”

Tĩnh Ngạn quả nhiên rất vui mừng, lập tức mỉm cười cảm tạ rồi lại nói: “Bần ni còn có một tâm nguyện, xin nương nương thành toàn cho.”

Tôi liếc nhìn Tịnh Bạch vẫn đang run lẩy bẩy quỳ bên cạnh, trầm giọng nói: “Điều sư thái muốn nói bản cung đã biết rồi. Bản cung sẽ tha cho bà ta một lần này, hy vọng bà ta có thể sửa đổi lỗi lầm, một lòng hướng Phật.”

Tĩnh Ngạn cúi đầu, nói: “Cảm ơn nương nương có lòng từ bi, Phật Tổ nhất định sẽ phù hộ cho nương nương suốt đời bình an.” Tịnh Bạch cũng vội vàng khấu đầu tạ ơn không ngớt.

Nhìn bọn họ đã lùi đi xa, tôi trầm giọng nói với Cận Tịch: “Người này tội chết có thể miễn, tội sống thì khó mà tha được. Năm xưa bà ta vu cho ta ăn trộm tổ yến, hôm nay hãy thưởng cho bà ta một trận đòn coi như là trừng phạt.”

Cận Tịch khẽ gật đầu: “Nô tỳ sẽ đi giải quyết ổn thỏa, nương nương yên tâm.”

Tôi vẫy tay gọi Mạc Ngôn lại gần, mỉm cười, nói: “Ta sẽ đưa Hoa Nghi vào cung, còn ở đây Tĩnh Ngạn sư thái tuy là trụ trì nhưng lòng dạ lại quá mềm yếu, từ nay về sau bà hãy thay thế vị trí của Tịnh Bạch, cẩn thận quản giáo các ni cô trong chùa, giúp bọn họ sửa đổi nếp sống cũ một chút.”

Mạc Ngôn thoáng lộ vẻ buồn bã, tha thiết nói: “Nương nương hãy bảo trọng.”

Chẳng bao lâu sau, Lý Trường đã dẫn theo đội nghi trượng cùng loại kiệu chuyên dùng cho phi tử tới, tất cả mọi người nhất tề quỳ xuống, hô lên: “Cung nghênh nương nương hồi cung.”

Tôi chậm rãi đứng dậy, Huyền Thanh đỡ tay tôi chậm rãi bước đi trên tấm thảm đỏ tươi. Đôi giày thêu của tôi đã lâu lắm rồi chưa được đi trên một nơi mềm mại thế này, lớp vải gấm dày của tấm thảm khiến tôi nhất thời có chút không quen. Tôi hơi cúi xuống, nhìn thấy chiếc bụng còn chưa nhô lên mấy của mình, nhìn thấy người đang đứng bên cạnh đỡ tay tôi, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác giá lạnh, không kìm được ngẩng lên nhìn vầng mặt trời rực rỡ trên cao.

Dưới vầng mặt trời đó, vạn vật đều có vẻ nhỏ bé biết bao, tựa như vô số hạt bụi chẳng đáng nhắc đến giữa hồng trần vạn trượng. Đứng tại nơi cao nhìn xuống thế này, tôi bỗng nhớ lại tình cảnh trên ngọn Huy Sơn ngày đó, một dòng cảm xúc lạnh băng bất giác trào dâng: Tôi phải đạp cả thiên hạ này xuống dưới chân, tôi phải nắm lấy quyền lực chí cao trong thiên hạ vào tay mình, tôi phải bảo vệ đứa bé trong bụng tôi, bảo vệ tất cả những người mà tôi muốn bảo vệ!

Phi tần vào cung từ xưa đến nay chỉ có thể đi qua cửa ngách Trinh Thuận Môn. Trong Tử Áo Thành, con đường từ Trinh Thuận Môn tới nội cung quanh co khúc khuỷu, Loan Nghi vệ và Vũ Lâm hộ quân canh gác nghiêm ngặt bên ngoài, phía bên trong, các thái giám vận đồ đỏ sẫm và các cung nữ vận đồ xanh nhạt thõng tay hai bên đứng lặng im như những bức tượng gỗ, dẫn kiệu loan đi thẳng một mạch tới Trọng Hoa điện.

Tấm thảm màu đỏ trải trên bậc thềm đá cẩm thạch kéo dài vào tận trong điện, mà nơi tận cùng của tấm thảm đó chính là Huyền Lăng đang chờ đợi tôi. Tuy chỉ là đón phi tử vào cung nhưng y vẫn mặc long bào để bày tỏ sự trịnh trọng, còn Hoàng hậu xưa nay vẫn luôn chiều ý Huyền Lăng nên cũng mặc áo phượng màu tím thêu hình mẫu đơn đứng kề bên, nhìn từ phía xa, hai con người ấy đều toát lên vẻ tột cùng cao quý.

Lòng tôi thầm cười lạnh, mấy năm không gặp, thoạt nhìn bề ngoài Hoàng thượng với Hoàng hậu vẫn là một cặp vợ chồng hòa thuận, ân ái như xưa, thật khiến người ta phải “ngưỡng mộ”.

Tôi chỉnh sửa lại trang phục một chút, chuẩn bị bước xuống kiệu loan. Vì bộ đồ trên người khá nặng nề nên tôi xuống kiệu hết sức khó khăn, nhưng không đợi thái giám mang ghế tới cho tôi đặt chân, Huyền Thanh đã bước qua đưa tay đỡ lấy tay tôi, dìu tôi xuống kiệu.

Mũi bàn chân vừa mới chạm đất, tay tôi đã hơi dùng sức muốn rụt khỏi lòng bàn tay y. Năm ngón tay của Huyền Thanh nắm chặt, tôi không thể giãy thoát ra được, bất giác đỏ mặt tía tai, hết sức xấu hổ.

Y thản nhiên nói: “Thanh phụng mệnh hoàng huynh đích thân đi đón nương nương về cung, qua đó đủ thấy nương nương có địa vị thế nào trong lòng hoàng hu


Ring ring