
ynh, vậy nên tất nhiên càng long trọng càng tốt. Xin hãy để Thanh được đỡ nương nương lên điện.”
Chắc đây là chút khoảnh khắc ấm áp cuối cùng giữa chúng tôi rồi. Hai mắt bất giác cay cay, tôi cố kìm nén để không bật khóc, thấp giọng nói: “Đã làm phiền Vương gia rồi!”
Y tỏ ra nghiêm túc và trịnh trọng, đỡ tay trái tôi, dắt tôi bước về phía trước. Trên ngón tay tôi có đeo một chiếc nhẫn vàng khảm ngọc, nó hệt như là sự ước thúc của ông trời với vận mệnh của tôi, viên ngọc tì vào lòng bàn tay mang tới cảm giác lành lạnh, cái lạnh còn dần truyền thẳng tới tận đáy lòng. Tôi bước đi vững chãi trên thảm đỏ, chậm rãi tiến về phía Huyền Lăng. Càng tới gần, lòng tôi càng thêm giá lạnh, mà lòng bàn tay Huyền Thanh cũng không còn ấm áp như xưa, trở nên băng giá tột cùng. Ngón tay tôi hơi co lại, y cảm giác được, bàn tay liền nắm càng chặt hơn. Lòng tôi xiết nỗi đau thương, còn trào ra một sự sợ hãi khó mà dùng lời miêu tả, chỉ mong thời gian có thể dừng lại để chúng tôi vĩnh viễn không phải đi hết con đường này.
Dấu ấn của thời gian thật rõ ràng biết mấy, trong khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của Huyền Lăng, lòng tôi bỗng dưng đau nhói, vội vàng nhắm chặt mắt lại theo bản năng, khi mở mắt ra thì bên trong đã tràn đầy thần thái thiết tha và kỳ vọng, dường như còn có một nỗi mừng vui khó giấu.
Tôi quỳ xuống cung kính nói: “Thần thiếp đã về đây, kính chúc Hoàng thượng, Hoàng hậu thánh thể an khang, phúc trạch hưởng mãi.”
Huyền Lăng lập tức tới đỡ tôi đứng dậy, lại cầm lấy bàn tay tôi, cười tủm tỉm, hỏi: “Đi đường có vất vả lắm không?”
Tôi khẽ lắc đầu, khi bàn tay bị y nắm lấy bất giác có chút không thoải mái, nơi đáy lòng còn trào dâng cảm giác ghê tởm.
Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ, đưa tay tới nắm lấy bàn tay tôi, ân cần nói: “Hoàng thượng vừa nói với bản cung, bản cung lập tức vui mừng khôn xiết, mấy ngày qua lúc nào cũng mong Hoàn Phi mau mau về cung, cảm thấy ngày dài như năm vậy.” Có lẽ vì đứng nơi đầu gió quá lâu, bàn tay Hoàng hậu lạnh không kém gì tôi, thế nhưng nụ cười đậu bên khóe miệng chưa từng giảm bớt. “Hoàn Phi gầy đi rồi, sau khi về cung nhớ phải tĩnh dưỡng cẩn thận mới được.”
Sau một hồi hỏi han ân cần, chu đáo khiến bất cứ ai cũng phải xúc động, tôi cúi đầu lộ vẻ cảm kích khôn nguôi: “Hoàng hậu có lòng quan tâm như thế, thần thiếp làm sao dám nhận.”
Huyền Lăng nói: “Thanh Hà Vương đã là sứ giả sắc phong, vậy nhân lúc các phi tần trong cung đều có mặt, hãy thay trẫm tuyên đọc chiếu chỉ sắc phong luôn đi.”
Mí mắt bất giác nẩy lên một cái, nhưng mặt Huyền Thanh vẫn không đổi sắc, y đón lấy thánh chỉ từ tay Cận Tịch và hờ hững tuyên đọc:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Chiêu nghi Chân thị hiền lương thục đức, thành tâm hướng thiện, bỏ tôn vị mà vào nơi cửa Phật, một lòng cầu cho vận nước hưng thịnh, cái tâm như thế thực xứng là tấm gương cho lục cung. Vâng theo lời dạy của Hoàng thái hậu nhân từ, nay phong cho làm phi chính nhị phẩm, ban hiệu là ‘Hoàn’. Mong ngươi sau này hãy ôm lòng kính cẩn, làm mọi việc theo đúng bổn phận của mình. Khâm thử!”
Trong giọng nói của y có một tia run rẩy khó mà phát giác, tựa như những lưỡi dao mỏng manh sắc bén không ngừng cứa qua thân thể tôi, nhất thời thì không có máu túa ra, chỉ cảm thấy đau, duy có bản thân tôi là biết rõ những vết thương ấy đều sâu vô cùng.
Việc gì còn phải bắt y chính miệng tuyên đọc thánh chỉ nữa chứ? Đối với tôi và y mà nói, sự hậu ái trong mắt Huyền Lăng thật chẳng khác gì một hình phạt lăng trì đau đớn nhất.
Sau khi đọc xong, Huyền Thanh hơi khom người, nói: “Hoàn Phi đã về tới đây, thần đệ cũng coi như công đức viên mãn rồi.”
Sau nhiều năm nhẫn nhịn, Huyền Thanh sớm đã mất đi tất cả, cũng học được cách luôn giữ cho mình vẻ bình tĩnh bên ngoài. Huyền Lăng gật đầu hài lòng, vui vẻ nói: “Lục đệ bôn ba vất vả như vậy, trẫm thực nên cảm tạ lục đệ một phen mới phải.”
Hoàng hậu cũng khẽ cười. “Hoàng thượng định cảm tạ lục đệ thế nào đây?”
Huyền Lăng thoáng trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Lục đệ giờ đã hưởng bổng lộc thân vương, không phải lo gì về tiền bạc, nay trẫm ban thêm cho đệ khu vực trăm dặm xung quanh Thanh Lương Đài làm thực ấp, đệ có hài lòng chăng?”
Hoàng hậu cười, nói: “Hoàng thượng ban thưởng rộng rãi quá, thật đúng là huynh đệ tình thâm.”
Huyền Thanh còn chưa mở miệng, một giọng nói trong trẻo giòn tan như châu ngọc đã bất ngờ vang lên: “Hoàng thượng nghênh đón vị Hoàn Phi này về cung một cách long trọng như vậy, chỉ ban tặng cho thực ấp thì hình như đánh giá thấp công lao của lục biểu ca quá rồi!”
Lời này rõ ràng mang ý ghen tị, tôi không cần ngẩng lên cũng biết là chỉ có Hồ Chiêu nghi vốn xuất thân quý tộc mới dám như vậy. Tôi khẽ cười một tiếng, ung dung nói: “Vương gia đích thân tới chùa Cam Lộ đón thần thiếp về, qua đó đủ thấy dụng tâm của Hoàng thượng. Vị muội muội này rất hiểu lòng Hoàng thượng, vậy xin Hoàng thượng hãy ban cho muội ấy một hộc ngọc làm phần thưởng đi.”
Huyền Lăng cũng không muốn vì chuyện của tôi mà nổi phong ba, bèn nói: “Theo lời nàng đi, ban cho Hồ Chiêu nghi một hộc ngọc”, rồi lại