
hơi nhướng mày, cười nói: “Chiêu nghi đã suy nghĩ chu đáo như vậy, trẫm cũng không thể không nghe, chi bằng hãy tặng thêm cho lục đệ mấy bức tranh của Ngô Đạo Tử nữa vậy.”
Huyền Thanh cung kính cất lời cảm tạ: “Hoàng huynh đã có nhã hứng này, thần đệ từ chối thì thành ra bất kính rồi.”
Huyền Lăng vẫy tay ra hiệu cho nữ tử xinh đẹp kia bước tới, cười nói với tôi: “Vị này là Hồ Chiêu nghi, hài hước, đáng yêu vô cùng, bọn nàng còn chưa gặp nhau, bây giờ vừa hay có thể làm quen với nhau một chút.”
Tôi mỉm cười gật đầu, còn nàng ta sau khi nhìn rõ dung mạo của tôi thì thoáng ngẩn ngơ, hơi khom người tỏ ý, nhưng không vấn an mà chỉ mỉm cười nhìn qua phía Huyền Lăng. Nữ tử này thân hình yêu kiều nhỏ nhắn, tựa một áng mây màu, trên người vận một chiếc áo dài đính đầy châu ngọc quý báu, qua đó đủ thấy nàng ta hết sức đắc sủng. Tôi cẩn thận quan sát, thấy cùng là những mỹ nhân diễm lệ, nhưng so với Hoa Phi thì Hồ Chiêu nghi có thêm mấy phần yêu kiều và kín đáo, không hề giống một người không biết giữ mồm giữ miệng.
Hồ Chiêu nghi chăm chú nhìn tôi chẳng chút kiêng dè, rồi bèn cất tiếng cười giòn tan. “Quả nhiên là đẹp như tiên nữ, chẳng khác gì Lung Nguyệt Công chúa cả.” Tôi đưa mắt nhìn về phía mấy phi tần đã có con cái, thấy phía bên trái của bọn họ là các nhũ mẫu và công chúa đứng với nhau, bên cạnh Kính Phi chính là Lung Nguyệt đã gần năm tuổi của tôi. Lòng tôi bất giác ấm lên, vội bước về phía trước, khẽ gọi một tiếng “Lung Nguyệt”. Nhưng tôi vừa đưa tay ra định bế, con bé đã nép vào lòng nhũ mẫu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tôi thấy Lung Nguyệt như vậy nhất thời có chút lúng túng, Kính Phi bèn cười, nói với tôi: “Công chúa hơi sợ người lạ.” Tôi thoáng thư thái hơn một chút, mỉm cười hờ hững, nói: “Chiêu nghi đã sinh được Hòa Mục Công chúa, phúc khí hơn người, ngay đến dung mạo cũng khiến người ta điên đảo.”
Hồ Chiêu nghi lập tức bật cười khúc khích. “Chẳng trách mọi người trong cung đều nói Hoàn Phi thông minh hơn người, thì ra ở một nơi thanh tịnh như chùa Cam Lộ mà Hoàn Phi cũng có thể biết được nhiều chuyện trong chốn cung đình như vậy.”
Cô ta tuy tươi cười rạng rỡ, thế nhưng cái ý khiêu khích trong lời nói thì đã rõ ràng. Tôi hơi cụp mắt xuống, cô ta càng khiêu khích tôi lại càng nhún nhường, chẳng việc gì phải tranh hơn thua vào lúc này. Hơn nữa, lúc này e là mọi người trong cung đều muốn nói ra vài lời giễu cợt giống như cô ta.
Huyền Lăng bước lên phía trước một bước, nắm lấy bàn tay tôi, đi tới giữa Trọng Hoa điện. Trong Trọng Hoa điện bây giờ có mấy trăm phi tần, dựa theo địa vị cao thấp mà chia ra ngồi ở hai bên, đưa mắt nhìn đi chỉ thấy ai cũng ăn vận sặc sỡ, trang điểm kĩ càng, nhìn như những bông hoa đang đua sắc ở Thượng Lâm uyển.
Thế nhưng giữa chốn cung đình này, không chỉ riêng các nữ nhân, mỗi bông hoa cũng đều vô cùng cô độc.
Huyền Lăng cất giọng sang sảng nói: “Năm xưa, vì muốn cầu cho vận nước hưng thịnh, Chân Chiêu nghi không tiếc thân mình xin xuất cung tu hành, bây giờ kỳ hạn năm năm đã đủ, trẫm hết sức cảm động, do đó mới đặc biệt sắc phong cho nàng ấy làm Hoàn Phi và đón về cung.”
Mấy lời đơn giản này so ra còn hơn hẳn bất cứ sự giải thích nào của tôi. Tôi nhoẻn miệng cười tươi, nhìn y chăm chú. Chợt nghe một tiếng hô yêu kiều vang lên, chỉ thấy An Lăng Dung như một cánh bướm chạy tới giữ chặt lấy mép váy của tôi, vừa buồn vừa vui, nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ rốt cuộc đã về rồi, xa cách mấy năm, muội cứ ngỡ đời này kiếp này sẽ không thể gặp lại tỷ tỷ nữa, không ngờ còn có hôm nay, thật đúng là…” Lời còn chưa dứt, hai hàng lệ nóng đã lã chã tuôn rơi. An Lăng Dung đã được sắc phong làm quý tần từ lâu, nhưng vẫn chỉ có chữ “An” làm hiệu, lúc này nàng ta ăn vận không hề hoa lệ, chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh, bên trên thêu hình những bông thủy tiên mỏng manh tha thướt, lại càng làm tôn lên vẻ yếu đuối, đáng thương.
Lòng tôi thầm chán ghét, nhưng lại không muốn lộ ra vẻ khác thường, chỉ hờ hững nói: “Đã lâu rồi không gặp muội muội, muội muội tất thảy vẫn như xưa, chẳng hề thay đổi.”
Tôi để ý quan sát sắc mặt những người xung quanh, thấy đa số các phi tần đều lộ vẻ hết sức phức tạp, còn mười mấy người vừa mới vào cung thì có lẽ chỉ tỏ ra ngơ ngẩn vì dung mạo của tôi khá giống với Phó Như Kim, có mấy người lớn gan còn không kìm được đưa mắt nhìn nhau, rì rầm trò chuyện. Huyền Lăng cho đón tôi về cung với thanh thế lớn thế này, mọi người đều không dám xem nhẹ, nhưng thấy An Lăng Dung chủ động tỏ ra gần gũi với tôi, có mấy phi tần đã không kìm được lộ vẻ khinh thường.
An Lăng Dung làm như không thấy, còn kéo tay tôi mà hỏi han ríu rít không thôi. Tôi tuy rất khó chịu nhưng vì kiêng dè việc nàng ta là sủng phi của Huyền Lăng, nhất thời không thể phát tác, thành ra hết sức lúng túng. Đoan Phi lặng im quan sát một lúc rồi bèn chậm rãi nói với tôi: “Hoàn Phi khí sắc không tốt lắm, chắc đã mệt rồi, càng không tiện nói chuyện ở nơi có gió, nên đi nghỉ ngơi thôi.” Tôi thầm cảm kích vì nàng ta giải vây giúp mình, chợt nghe thấy tiếng cọ tay áo sột soạt, liền đưa mắt nhìn khắp xung quanh, q