
hợp với lễ nghi, đang định giằng tay ra thì đã nghe y trầm giọng nói: “Thần cung nghênh nương nương hồi cung, để tỏ hoàng ân mênh mang khôn xiết.”
Tôi nhanh chóng khôi phục vẻ điềm đạm ung dung, dịu dàng cất tiếng: “Vậy xin làm phiền Thanh Hà Vương rồi.”
Tôi bám vào tay y bước đi chậm rãi, trong chùa Cam Lộ, điện Phật trùng trùng, những bậu cửa liên miên chừng như bước mãi cũng không qua hết được, trong không khí vương vất đầy mùi đàn hương. Tất cả mọi người trong chùa lúc này đều đã ra ngoài quỳ đợi, khung cảnh trở nên tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng bước đi chậm rãi của mấy người chúng tôi. Tôi chợt nhớ lại cảnh trời chiều u ám trên con đường núi ngày đó, những cành cây trên đỉnh đầu nhìn như lũ ma quỷ đang múa vuốt nhe nanh, Huyền Thanh ngoảnh đầu qua nhìn tôi, khẽ nói: “Tư thế dắt tay này có tên gọi Đồng tâm khấu, nghe đồn cặp nam nữ nào dắt tay nhau như thế này, cả đời sẽ không bao giờ ly biệt.” Tôi gượng cười buồn bã, dường như những lời đó mới được nói cách đây không lâu, chỉ chừng hơn một năm thôi, vậy mà sự đời đã biến đổi khôn lường, còn con đường này thì chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc.
Cẩn Thân điện đã là tòa điện cuối cùng rồi, chỉ một lát nữa thôi chúng tôi sẽ phải buông tay nhau ra. Bên ngoài cửa chùa có hai hàng cung nữ và thái giám đang cung kính cúi đầu quỳ đợi, chiếc kiệu loan màu vàng tươi mà xưa nay vốn chỉ có Hoàng hậu mới được ngồi dừng ở phía không xa. Chiếc kiệu này cao sáu thước, rộng sáu thước, dài tám thước, được làm bằng gỗ cổ đàn, hai càng sơn màu đỏ tươi, bốn góc của mui kiệu đều có treo một quả cầu vàng chạm rỗng, trong mỗi quả cầu vàng lại đặt hai chiếc chuông vàng, gió thổi tới là sẽ làm vang lên những tiếng “đinh đang” trong trẻo. Trên thân kiệu có rất nhiều bức hình tinh xảo được nạm thành từ vàng bạc, như là hình hoa mẫu đơn vờn quanh long lân quy phượng, thần tiên dạo vườn xuân, bốn phía xung quanh lại treo rèm châu lóng lánh, hai đầu trước sau của chiếc kiệu còn có mười sáu tấm bảng hiệu đỏ tươi viền vàng, thể hiện rõ khí phái của hoàng gia. Huyền Lăng, y quả nhiên đã dùng đội nghi trượng có quy cách bằng một nửa Hoàng hậu để đón tôi về cung.
Lý Trường và Cận Tịch sớm đã chờ sẵn bên ngoài, vừa nhìn thấy chúng tôi liền vội vàng bước tới hành lễ ba quỳ chín lạy, cung kính nói: “Bái kiến Vương gia, nương nương. Cung nghênh nương nương hồi cung.”
Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý bảo bọn họ hãy đứng dậy, sau đó mới trầm giọng nói: “Hoàng thượng trịnh trọng thế này, sao bản cung dám nhận? Tùy tiện dùng nghi trượng của Hoàng hậu đã là tội đại bất kính, dù Hoàng thượng ơn cao, Hoàng hậu đức dày, bản cung cũng không dám vượt lễ.” Đưa mắt liếc nhìn Lý Trường, tôi hờ hững nói tiếp: “Lý công công, xin hãy lập tức về cung bẩm rõ với Hoàng thượng cho bản cung được dùng nghi trượng của phi tử, bằng không bản cung quyết không dám về cung.”
Lý Trường cười gượng, nói: “Nương nương ngay từ đầu đã biết rồi mà, đây là ý của Hoàng thượng…”
Tôi khẽ mỉm cười. “Bản cung cũng sớm đã nói rồi, bản cung thực không dám nhận.”
Lý Trường chỉ đành đưa mắt nhìn qua phía Cận Tịch, trên trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng quỳ xuống, nói: “Đi đi về về như vậy chỉ e sẽ tốn không ít thời gian, làm Hoàng thượng nôn nóng, xin nương nương hãy về cung trước rồi có việc gì sẽ bàn sau.”
Tôi chẳng buồn nhìn y, chỉ nói: “Tôn ti vốn nên rõ ràng, bản cung không phải hạng người ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo vượt lễ, cũng không muốn sau này gặp Hoàng hậu phải sinh lòng hổ thẹn.” Lý Trường không dám đứng dậy, chỉ đành dập đầu lia lịa, chẳng nói năng gì.
Cận Tịch vội vàng đỡ y đứng dậy, thấp giọng nói: “Còn không đi mau về mau!” Lý Trường vội vàng khom người lui đi, chạy nhanh xuống núi. Chùa Cam Lộ được xây dựng trên đỉnh Cam Lộ, đưa mắt nhìn đi có thể thấy hết quang cảnh ở kinh sư. Dưới chân núi có một mảnh rừng thưa có những khoảnh ruộng mênh mông bát ngát, nhìn đi xa hơn còn thấp thoáng thấy được thành quách liên miên, muôn hộ gia đình, mà đặc biệt nhất phải kể đếnchốn lấp lánh ánh vàng dưới vầng mặt trời rực rỡ, đó chính là Tử Áo Thành mà tôi đã rời xa suốt mấy năm trời.
Gần đến buổi trưa, ánh dương lại càng rực rỡ, khiến tôi không kìm được phải nheo mắt lại. Hoán Bích bước tới, nói: “Trời nắng quá, xin tiểu thư và Vương gia hãy quay lại Cẩn Thân điện ngồi nghỉ ngơi một lát chờ nghi trượng tới.”
Tôi ngoảnh đầu qua, nói: “Mời Vương gia cùng ta qua đó nghỉ ngơi một lát, tránh cái nắng hè.” Huyền Thanh khẽ gật đầu, đỡ tay tôi bước trở lại Cẩn Thân điện, cùng nhau ngồi xuống.
Các ni cô lúc này vẫn đang quỳ bên ngoài cửa chùa, chẳng hề động đậy. Trời nóng dần, những chiếc áo ni cô của bọn họ đều đã bị mồ hôi làm ướt đẫm phần cổ áo, nhưng chỉ sau một canh giờ tất cả lại bị mặt trời hong khô, để lại từng mảng trắng lóa. Tôi vừa thoáng liếc qua đã nhìn thấy Tịnh Bạch đang quỳ phía sau trụ trì, không biết có phải vì quá béo hay không, bà ta chảy nhiều mồ hôi hơn những người khác rất nhiều, chiếc áo ni cô đã ướt đẫm.
Tôi gọi bà ta lại gần, chậm rãi nói: “Bản cung thanh tu ở đây mấy năm, thực phải cảm ơn Tịnh Bạch sư thái đã chiếu