Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325204

Bình chọn: 10.00/10/520 lượt.

được viết bằng lối chữ Lệ, xung quanh khắc hoa văn tinh xảo, quả thực là thẻ bài chấp sự của Vị Ương cung.

Hoàng hậu vứt tấm thẻ bài ấy tới trước mặt tôi. Hội Xuân bưng một chậu nước đã được chuẩn bị sẵn tới, cung kính nói: “Mời nương nương rửa tay!”

Hoàng hậu thở dài than: “Chuyện ghen tuông, đấu đá trong cung xưa nay vẫn thường xảy ra, nhưng chỉ cần không quá đáng thì bản cung đều mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ Thục phi ngươi lại thiếu dạ dung người tới mức này. Người mà Hoàng thượng thích vừa mới vào cung, thế mà ngươi đã dám lén đưa ra khỏi cung rồi. Ngươi cho rằng Hoàng thượng và bản cung đều không tồn tại hay sao mà lại dám một tay che trời trong chốn hậu cung này như thế?”

Hoàng hậu làm ra vẻ vô cùng đau đớn. Tiễn Thu vội vàng bước tới bôi một ít dầu bạc hà lên đầu ngón tay rồi day trán cho nàng ta, miệng thì nói: “Thục phi nương nương vào cung không phải mới ngày một ngày hai, sao vẫn còn suy nghĩ nông cạn như thế chứ? Quỳnh Quý nhân dù đắc sủng tới mấy thì rốt cuộc vẫn không thể so sánh với nương nương, nương nương thực không nên thiếu dạ dung người như vậy.”

“E rằng không phải chỉ là thiếu dạ dung người thôi đâu, có khi là Thục phi nương nương bỗng nổi thiện tâm muốn làm người tốt đấy.” Vinh Tần bật cười khúc khích rồi lại cúi đầu mân mê móng tay, cất giọng uể oải. “Cậu họ của Quỳnh Quý nhân là Vệ Lâm, thái y tâm phúc của Thục phi nương nương, mà Quỳnh Quý nhân thì lại có người trong lòng từ sớm, Vệ Lâm thân là cậu họ chắc cũng đã biết việc này, thế là Quỳnh Quý nhân mới tới bái kiến Thục phi nương nương vào lúc nửa đêm. Thục phi nương nương vừa muốn lấy lòng Vệ thái y lại vừa muốn trừ bỏ một mối họa ngầm trong việc tranh sủng sau này, trong khi đó việc cho người vào thùng nước rồi đưa ra ngoài thì hết sức đơn giản, tội gì mà không làm đây?”

Câu chuyện ấy nghe có vẻ vô cùng xa xôi, chẳng hề chân thực, nhưng dường như tất thảy lại đều là sự thật, hơn nữa mỗi một lời đều nhắm vào tôi. Đúng thế, chính là tôi, bởi vì sợ Quỳnh Quý nhân tranh sủng, cũng muốn thành toàn cho một đoạn tình duyên của nàng ta, thế là liền để nàng ta xuất cung. Thật giống một câu chuyện cười biết mấy, thế nhưng nó lại được người ta bịa ra như thật ngay trước mặt tôi, khiến tôi nhất thời khó lòng biện bạch.

Vinh Tần chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Huyền Lăng, nở nụ cười tươi. “Tính ra thì Thục phi nương nương năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi… Không phải là tuổi xuân đôi bảy trẻ trung mà là hai mươi bảy, chẳng bao lâu nữa sẽ tròn ba mươi. Nếu thần thiếp là nương nương, dù dung nhan chưa già thì trong lòng cũng sẽ sợ tuổi già vô hạn. Chốn hậu cung có nhiều mỹ nhân như thế, mà bản thân lại không ngừng già đi, phải làm sao đây? Huống chi lần này thanh thế của Quỳnh Quý nhân còn chẳng kém gì nương nương năm xưa nữa.”

Tôi lạnh lùng nhìn nàng ta. “Đó là Vinh Tần ngươi sợ mà thôi, chớ có suy bụng ta ra bụng người. Vinh Tần ngươi còn chưa thông minh đến mức có thể nhìn thấu được trái tim của người khác đâu, bằng không…” Tôi liếc qua phía Hoàng hậu. “Ngươi đã chẳng bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế rồi.”

Vinh Tần thản nhiên cười, nói: “Thần thiếp có bị ai đó đùa bỡn trong lòng bàn tay hay không thì cứ xét sau. Thần thiếp tất nhiên cũng rất sợ tuổi già, nhưng còn sợ bị người ta đưa ra ngoài cung lúc nửa đêm hơn nhiều.”

“Hoàng thượng.” Tôi bước tới, quỳ xuống trước mặt Huyền Lăng, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt từ đầu tới giờ vẫn luôn trầm lặng của y. “Đúng sai phải trái thế nào, thần thiếp bây giờ không cách nào biện bạch, nhưng xin Hoàng thượng hãy cho triệu gã Tiểu Hồi Tử phụ trách việc áp tải nước đêm đó tới đây hỏi han rõ ràng một phen, thần thiếp nguyện lòng đối chất trực tiếp với hắn.”

Y lặng lẽ gật đầu, lệnh cho Hội Xuân: “Đưa Tiểu Hồi Tử tới đây, trẫm không muốn đổ oan cho Thục phi.”

Hội Xuân lập tức rời đi, rất nhanh sau đó đã dẫn theo một gã tiểu thái giám đi vào từ ngoài điện. Tiểu thái giám này tuổi chỉ chừng trên dưới hai chục, mặt mày trắng trẻo, nhìn có vẻ rất thật thà. Số thái giám hầu hạ trong Vị Ương cung phải lên tới mấy chục người, tôi không có nhiều ấn tượng về gã Tiểu Hồi Tử này cho lắm, chỉ thấy hơi quen mắt mà thôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, hờ hững nói: “Hoàng hậu không cho rằng việc này quan trọng, thần thiếp nên phái Tiểu Doãn Tử hoặc là Tiểu Liên Tử đi làm ư? Chứ phái một gã thái giám bình thường thế này đi thì thực là chẳng ổn thỏa chút nào.”

Hoàng hậu hơi hé mắt, chẳng buồn để tâm tới tôi, chỉ dặn dò Tiễn Thu: “Bóp thêm chút nữa đi, đầu ta tự dưng lại đau quá!”

Tiễn Thu đáp “vâng” một tiếng, động tác lại càng nhẹ nhàng hơn. Vận Quý tần cất tiếng cười lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt nhìn tôi chằm chằm. “Tiểu Doãn Tử và Tiểu Liên Tử đều là tâm phúc của nương nương, địa vị không hề tầm thường, phái bọn họ đi há lại chẳng bắt mắt quá ư?” Nàng ta dùng mũi bàn chân đá nhẹ vào người Tiểu Hồi Tử. “Gã tiểu thái giám này vừa không nổi bật lại vừa có thẻ bài của Vị Ương cung, thực là thích hợp nhất rồi.”

Huyền Lăng khẽ hít một hơi, thoáng lộ ra mấy tia thương xót. “Hãy nói lại


pacman, rainbows, and roller s