XtGem Forum catalog
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325195

Bình chọn: 9.5.00/10/519 lượt.

g. Sau khi rửa ráy qua loa, tôi chọn lấy một chiếc áo dài thêu hoa màu trắng khoác lên người, lại tới ngồi trước gương để Hoa Nghi trang điểm cho.

Vì tôi phải tránh mối hiềm nghi nên Huyền Lăng đã giao việc của Quỳnh Quý nhân cho Hoàng hậu và Đoan Quý phi xử trí, tôi cũng nhờ thế mà được thanh nhàn, sau khi cho ba đứa nhỏ ăn cơm xong thì chơi đùa cùng bọn chúng suốt cả buổi sáng.

Đến chừng giờ Thìn ba khắc, tôi định đi thỉnh an Thái hậu theo lệ thường, bèn gọi Cận Tịch vào, kêu nàng ta giúp tôi thay xiêm y nhưng lại chẳng thấy bóng dáng nàng ta đâu.

Bên ngoài ô cửa sổ trổ hoa có những bóng người lấp ló, hình như Lý Trường đang ghé đến bên tai Cận Tịch mà rủ rỉ nói khẽ điều gì, còn Cận Tịch thì chỉ cau mày, lặng im. Lòng tôi bất giác hơi trầm xuống, lại gọi to lần nữa: “Cận Tịch…”

Cận Tịch mang theo nụ cười đi vào, nhưng tôi để ý nhìn kĩ thì thấy trên đôi hàng lông mày của nàng ta còn có những nét âu lo chưa tan hết. Tôi ôn tồn hỏi: “Có phải Lý Trường tới rồi không?”

“Dạ!” Trong khi Cận Tịch còn đang do dự thì Lý Trường đã khom người đi vào, thấp giọng nói: “Hoàng thượng mời nương nương tới Chiêu Dương điện một chuyến.”

Tôi mỉm cười nhìn y chăm chú. “Hoàng thượng chẳng qua chỉ kêu ta tới Chiêu Dương điện thỉnh an mà thôi, cớ gì mà lại khó mở miệng như vậy? Cận Tịch, mau giúp ta thay xiêm y nào!”

Lý Trường ngẩn ra, vội vàng quỳ xuống, nói: “Nô tài không dám giấu nương nương, theo tin tức mà người được phái đi điều tra chuyện của Quỳnh Quý nhân báo về thì vị biểu ca vốn ở trong nhà của Quỳnh Quý nhân cũng đã biến mất, mà theo như lời đồn thì Quỳnh Quý nhân và biểu ca của nàng ta kỳ thực sớm đã có tư tình…” Giọng của Lý Trường nhỏ dần đi: “Hoàng thượng… mời nương nương tới Chiêu Dương điện một chuyến.”

Lòng tôi trầm hẳn xuống, nhưng rốt cuộc vẫn giữ được bình tĩnh mà thay xiêm y rồi đi tới Chiêu Dương điện. Đang dịp tháng Năm đầu hạ, cây cối bên ngoài đều biêng biếc xanh tươi, chim chóc vui hót tưng bừng làm lòng người say đắm. Vậy nhưng lúc này, tôi lại chỉ cảm thấy vĩnh hạng thật dài biết mấy, hai bức tường đỏ hai bên tựa như kéo dài vô tận. Dõi mắt nhìn về nơi chân trời xa tắp, loáng thoáng có thể nhìn thấy một góc của Phượng Nghi cung, dưới bầu trời xanh ngắt không một gợn mây lúc này, nơi ấy lại ngợp đầy vẻ âm trầm, quỷ dị.

Người trong Chiêu Dương điện lúc này không nhiều, Huyền Lăng và Đoan Quý phi đều trầm ngâm im lặng, Hoàng hậu ngồi dưới cửa sổ chép Thái Thượng cảm ứng thiên, Vận Quý tần và Khương Mỹ nhân mỗi người ôm tâm sự riêng, còn Vinh Tần thì mỉm cười tươi tắn. Bầu không khí vốn đã rất gượng gạo, sau khi tôi tới lại càng vi diệu thêm mấy phần.

Tôi vừa bước vào trong điện thì Vinh Tần đã đi tới, ân cần kéo tay tôi, cười tươi, nói: “Thục phi nương nương tới muộn rồi, hãy còn chưa chúc mừng Khương muội muội đấy. Sáng nay Hoàng thượng đã phong Khương muội muội làm quý nhân rồi.”

Tôi mỉm cười, gật đầu với Khương thị. “Chúc mừng muội muội.” Dứt lời bèn rút một chiếc bộ dao đính trân châu xuống, định cài lên búi tóc được bới theo kiểu Đào tâm kế của nàng ta. “Ta tới vội quá nên không kịp chuẩn bị quà gì cho muội muội, chút tâm ý này mong muội muội nhận cho.”

Khương thị hơi nghiêng đầu né tránh, lại đưa mắt liếc qua phía Huyền Lăng một chút, cười gượng gạo, nói: “Đa tạ Thục phi nương nương nhưng thần thiếp thực không dám nhận ý tốt của nương nương.” Hơi dừng một chút, dường như nàng ta đang nghĩ xem có nên nói ra những lời tiếp theo hay không, rồi cuối cùng vẫn cất tiếng: “Thần thiếp sợ lỡ nhận ý tốt của nương nương rồi, đêm nay cũng sẽ bị đưa ra khỏi cung.”

Bàn tay của tôi như cứng đờ giữa không trung, mấy dải tua trên chiếc bộ dao va vào nhau phát ra những tiếng tinh tang không ngớt, tựa như vô số lưỡi dao đâm vào lòng tôi. Tôi ngoảnh đầu qua, thấy Huyền Lăng lúc này vẫn lặng im không nói, bèn khẽ gọi: “Hoàng thượng…”

Sắc mặt y lúc này sáng tối bất định, chẳng hề giống như bầu trời xanh biếc không một gợn mây bên ngoài. Trái tim dần sinh ra những tia giá lạnh, tôi nói khẽ: “Không phải thần thiếp.”

“Không phải Thục phi, vậy còn có thể là ai?” Hoàng hậu buông cây bút trong tay xuống, cất giọng lanh lảnh. “Vũ lâm quân đã điều tra ra rồi, đêm đó sau khi Quỳnh Quý nhân rời khỏi Nhu Nghi điện, từ trong cung của Thục phi liền có một chiếc thùng gỗ lớn dùng để đựng nước được đưa ra ngoài, mà loại thùng đó hoàn toàn đủ để chứa một người bên trong.”

Tôi đưa mắt nhìn Hoàng hậu. “Việc vận chuyển nước trong cung vốn đều là vào nửa đêm, ngày nào cũng như vậy, có gì là lạ đâu.”

“Xe vận chuyển nước xuất cung ngày nào cũng có người kiểm tra, tất nhiên không có gì lạ, nhưng đêm đó trong tay gã thái giám Tiểu Hồi Tử phụ trách việc áp tải nước lại có thẻ bài của Vị Ương cung, thế là liền được miễn kiểm tra. Trong chốn hậu cung này, Thục phi quả là có quyền thế nghiêng trời, đến một gã thái giám nhỏ bé mà cũng được ban cho quyền hạn như vậy, thực là không ai sánh bằng.” Hoàng hậu nói xong bèn lấy từ trong tay áo ra một tấm thẻ bài mạ vàng to bằng cỡ lòng bàn tay, bên trên có ba chữ “Vị Ương Cung” ngay ngắn