Old school Easter eggs.
Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Hậu cung Chân Huyên truyện – Phần 3

Tác giả: Lưu Liễm Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325215

Bình chọn: 8.5.00/10/521 lượt.

ý kiến riêng, cứ bàn thêm cũng chẳng ích gì, thần thiếp cho rằng nên đợi tìm được Vệ thị và biểu ca của cô ta về rồi đưa ra kết luận thì hơn.”

Huyền Lăng hết sức tán đồng, đang định cất tiếng thì lại thấy Tiểu Hạ Tử cứ thập thò ngoài cửa, bèn quát hỏi: “Có chuyện gì mà cứ lén lén lút lút như thế?”

Tiểu Hạ Tử hoảng hốt chạy thẳng vào trong, quỳ xuống bẩm báo: “Dạ bẩm Hoàng thượng, vừa mới có tin tức báo về, các thị vệ phát hiện ra trên ngọn núi ở cách kinh thành bảy mươi dặm có thi thể của một đôi nam nữ, trên người cả hai đều có rất nhiều vết đao chém, tiền bạc thì bị cướp sạch, hình như là do sơn tặc làm ra.”

Vận Quý tần vỗ tay cười, nói: “Bây giờ thì hay rồi, chết không đối chứng.”

Vinh Tần hơi nheo mắt lại, thoáng nở nụ cười, nhìn qua phía tôi. “Rốt cuộc là do sơn tặc cướp bóc hay là do có kẻ giết người diệt khẩu đây, thực khó có ai biết được.”

Tôi chẳng buồn nhìn nàng ta. “Vinh Tần đúng là tâm tư nhanh nhạy, đây cũng chính là lời mà bản cung muốn hỏi đấy.”

Nàng ta cười, nói: “Hai người đó bây giờ đã biến thành một đôi uyên ương xấu số rồi, có nói thế nào cũng là do nương nương cả thôi.”

Tới nước này rồi tôi gần như đã rơi vào cảnh không còn con đường nào để đi nữa, thế nhưng tâm trạng thì lại dần bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng cất tiếng: “Thần thiếp không có lời nào để biện bạch, nhưng việc này quả thực không phải là do thần thiếp làm.”

Huyền Lăng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, để mặc cho những ánh dương tháng Năm rực rỡ chiếu lên người. “Hoàn Hoàn, kỳ thực nàng cũng biết ghen, đúng vậy không?”

Tôi bất giác nhớ đến cuộc đối đáp với y hôm đó, biết rõ là y đã nổi lòng nghi ngờ, bèn ôn tồn nói: “Hoàn Hoàn chỉ là người phàm, lại rất để tâm tới Hoàng thượng, tất nhiên cũng biết ghen rồi. Nhưng Hoàng thượng cũng từng nói địa vị của Hoàn Hoàn trong lòng Hoàng thượng là không thể thay thế được, do đó Hoàn Hoàn chưa từng sợ hãi bao giờ.” Tôi nói bằng giọng rất thản nhiên, chẳng hề để tâm tới việc mí mắt Hoàng hậu lúc này đang giật liên hồi. “Do đó lúc này Hoàn Hoàn chỉ để tâm tới việc Hoàng thượng có tin Hoàn Hoàn hay không, kỳ dư đều không quan trọng.”

“Thục phi.” Y xoay người lại, đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc tôi. “Quỳnh Quý nhân thực ra chẳng đáng kể gì, nếu trẫm mà biết trong lòng nàng ta đã có người khác thì ắt chẳng để nàng ta ở lại trong cung. Giống như năm xưa vậy, bởi vì có nàng nên dù Như Kim có giống nàng đến mấy thì bây giờ cũng đã đi rồi. Trẫm chỉ để tâm nữ nhân của trẫm có lén giở trò sau lưng trẫm hay không, có lợi dụng sự sủng ái của trẫm để làm mưa làm gió ở chốn hậu cung hay không thôi.”

“Hoàng thượng, người mà Hoàng thượng nói tới kia không phải là thần thiếp.”

“Hoàn Hoàn, trẫm cũng mong là như vậy.” Y khẽ mỉm cười, trong giọng nói bỗng lộ ra mấy tia buồn thương trống trải. “Lòng trẫm đang rất phiền muộn, nàng bây giờ nhất định cũng phiền muộn vô cùng. Gần đây trong cung có quá nhiều việc vụn vặt, nàng chắc hẳn đã mệt rồi, có việc gì thì hãy để Quý phi và Đức phi xử lý đi, Uẩn Dung và Trinh Phi cũng có thể giúp đỡ được một phần.”

Trái tim bất giác co lại, tôi đưa mắt nhìn y chăm chú. “Hoàng thượng nói như vậy tức là không tin thần thiếp đúng không?”

Vinh Tần nôn nóng nói: “Hoàng thượng, việc này chứng cứ xác thực, rõ ràng là Thục phi…”

“Được rồi!” Huyền Lăng khẽ xua tay một cái, cất tiếng cắt ngang lời nàng ta. “Xích Thược, nàng phải biết là tại sao trẫm lại đối tốt với nàng như thế, đừng phụ lòng trẫm!”

Vinh Tần ngẩn ra trong khoảnh khắc, cuối cùng đành hậm hực cúi đầu, không nói gì thêm.

Huyền Lăng đưa tay nắm lấy bàn tay Quý phi. “Thục phi cần phải chăm sóc lũ nhỏ, sau này mọi việc đành phiền nàng vậy.”

Quý phi nhún người hành lễ: “Hoàng thượng khách sáo quá rồi. Thần thiếp ắt sẽ dốc hết sức mình, có điều sợ là có chút lực bất tòng tâm.”

Hoàng hậu lặng im một lát, khi ngẩng lên bên khóe miệng đã lại để lộ một nụ cười hiền hòa. “Hoàng thượng có việc gì xin cứ dặn dò, bọn thần thiếp nhất định sẽ hết lòng hết sức.”

Q.7 – Chương 31: Một Bức Rèm Châu Hờ Hững Rủ[39'>

39'> Trích Lãng đào sa – Vãng sự chỉ kham ai, Lý Dục. Dịch thơ: Nam Long. Nguyên văn Hán Việt: Nhất nhiệm châu liêm nhàn bất quyển – ND.Chuyện về Quỳnh Quý nhân cứ thế trôi qua, dần dần không còn ai coi đó là chủ để đáng nhắc đến trong những cuộc chuyện trò. Bởi lẽ gần đây, Khương thị và Lý thị có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, gần như giành hết toàn bộ sự sủng ái của Huyền Lăng. Nếu nhất định phải đặt lên bàn cân so sánh thì Khương thị dịu dàng, quyến rũ dường như đắc sủng hơn so với Lý thị sảng khoái, cởi mở một chút.

Sau chuyện của Quỳnh Quý nhân, Huyền Lăng chẳng mấy khi tới Nhu Nghi điện nữa, Nhu Nghi điện tất nhiên cũng dần trở nên vắng vẻ, hiu quạnh, hiếm có người nào tới bái phỏng. Ngoài ra Vệ Lâm cũng bị điều đi hầu hạ một số phi tần có địa vị thấp kém trong vĩnh hạng, đối với một người vốn tâm cao hơn trời như y mà nói thì sự hụt hẫng mà phen biến cố này mang lại quả thực to lớn vô cùng, khiến y hết sức khó chịu.

Thế nhưng dù y có khó chịu đến mấy thì thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi, mới tho