
những lời mà ngươi mới nói hồi nãy cho Thục phi nghe đi.”
Tiểu Hồi Tử ngẩng đầu nhìn tôi, không kìm được hơi rùng mình một cái, lộ vẻ sợ hãi dập đầu thật mạnh. “Đêm đó Quỳnh Quý nhân tới bái phỏng, Thục phi nương nương vốn định không gặp như đêm hôm trước, nhưng về sau không biết vì sao lại gặp. Hai người nói chuyện được một lát rồi Thục phi nương nương sai người đưa Quý nhân về, mà người đó chính là nô tài. Sau khi trở về, nô tài đã định đi ngủ rồi, ai ngờ nương nương lại gọi nô tài vào nội điện, nói là có một cơ hội rèn rũa, hỏi nô tài xem có chịu đi không. Nô tài nghĩ bụng thường ngày có việc gì nương nương đều chỉ giao cho Doãn Tổng quản và Liên công công, hiếm khi nào nghĩ tới mình thế này, thế là lập tức đồng ý. Nương nương bèn dặn nô tài là hãy tới bên ngoài Kháp Xuân đường giả làm mèo mà kêu lên hai tiếng, kêu xong rồi Quỳnh Quý nhân sẽ tự khắc ra ngoài.”
Vận Quý tần cười lạnh một tiếng, cất giọng ẽo ợt: “Quả nhiên là thế mà. Với tính tình của Quỳnh Quý nhân, nếu không phải cô ta tự mình ra ngoài, ai mà trói cô ta đưa đi được chứ!”
Huyền Lăng đưa mắt lườm một cái, Vận Quý tần vội vàng cúi đầu. Tiểu Hồi Tử lại nói tiếp: “Sau đó nô tài thấy Quỳnh Quý nhân mặc đồ của cung nữ đi ra ngoài. Nô tài liền dựa theo lời dặn dò của nương nương, dẫn Quỳnh Quý nhân lúc này đã đóng giả làm cung nữ đến chỗ xe chở nước dừng bên ngoài Vị Ương cung, để Quý nhân trốn vào trong thùng rỗng rồi đưa ra ngoài cung. Những việc khác nô tài đều không biết gì nữa.” Hắn làm bộ cố hết sức suy nghĩ. “Đúng rồi, đêm đó khi Quỳnh Quý nhân tới bái phỏng thì nô tài đang hầu hạ bên ngoài, loáng thoáng nghe được mấy câu, cái gì mà bên đó tự có người tiếp ứng, muội muội được tự tại rồi, bản cung cũng sẽ được tự tại.”
Vinh Tần hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười khinh miệt. “Lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, cái gì mà tự tại với không tự tại chứ, rốt cuộc vẫn không thể nào thoát khỏi cặp mắt thánh minh của Hoàng thượng.”
Huyền Lăng nhìn tôi chăm chú, nơi đáy mắt ngợp đầy một mảng đen sâu thăm thẳm. “Nàng hãy tự nói với trẫm đi, đang lúc nửa đêm như thế, nàng ta tới tìm nàng làm gì?”
Tôi không hề thu ánh mắt về, thản nhiên nhìn lại y. “Quả thực chỉ là để xin phép với thần thiếp thôi, nàng ta nói thân thể không khỏe, trong cuộc tụ họp ngày hôm sau có thể sẽ tới muộn một chút.”
“Nhưng nếu nàng ta thật sự không khỏe thì hoàn toàn có thể sai người đến báo, không cần phải tự đi tìm nàng.”
Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện này khi đó thần thiếp không hề nghĩ kĩ, nhưng mọi người ở Nhu Nghi điện đều có thể làm chứng cho thần thiếp. Thần thiếp không hề nói ra những lời như vậy.”
“Mọi người ở Nhu Nghi điện…” Vinh Tần lạnh lùng nói: “Bọn họ có ai mà không phải là tâm phúc của nương nương, chẳng lẽ lại chịu khai ra chân tướng? Cũng chỉ có mình gã Tiểu Hồi Tử này là dám nói thật thôi.”
Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Hồi Tử, bình tĩnh nói: “Tiểu Hồi Tử, bọn họ rốt cuộc đã cho ngươi chỗ tốt nào mà ngươi lại vu cáo bản cung như thế? Nếu ngươi là người thông minh thì nên hiểu rõ, bọn họ hôm nay có thể lợi dụng ngươi, ngày mai cũng có thể giết ngươi để diệt khẩu.”
“Thục phi muốn ám chỉ bản cung ư?” Hoàng hậu ưỡn thẳng lưng lên, hơi ngả đầu về phía sau một chút, dõi mắt nhìn tôi chăm chú. “Bản cung quả thực cũng có lỗi, đó là không điều tra cẩn thận khi chọn giai lệ cho Hoàng thượng, không biết rằng trong lòng cô ta đã có người khác.” Sau đó nàng ta lại liếc nhìn Huyền Lăng. “Thần thiếp đúng là có trách nhiệm trong việc này, mong Hoàng thượng trách phạt.”
Huyền Lăng không ngừng gõ ngón tay xuống bàn làm vang lên những tiếng “cộp cộp” nặng nề. “Bỏ đi, những việc đó Hoàng hậu có muốn điều tra cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hoàng hậu dịu dàng tạ ơn, sau đó mới lại đưa mắt nhìn tôi. “Nhưng Quỳnh Quý nhân đã là người do bản cung tiến cử vào cung, bản cung có lý gì mà lại đưa cô ta ra ngoài lúc nửa đêm đây? Việc này chỉ có những ai không vừa mắt cô ta mới làm ra được thôi.”
Tôi cụp mắt xuống, nói: “Thần thiếp không hề ám chỉ gì Hoàng hậu, nhưng có việc này thần thiếp không sao hiểu được, nếu Quỳnh Quý nhân thật sự đã có người trong lòng rồi thì hoàn toàn có thể rời đi trước lúc vào cung, chẳng việc gì phải vào cung rồi hao tâm tổn sức tìm cách xuất cung như vậy.”
Vinh Tần đảo mắt liên hồi, chợt kêu “a” lên một tiếng, nói: “Theo như thần thiếp nghĩ, khi ở nhà cô ta không dám bỏ đi là vì sợ làm liên lụy đến người nhà, thêm nữa ở trong cung lại có người có quyền có thế giúp đỡ cô ta, do đó cứ vào cung trước thì sẽ ổn thỏa hơn.”
“Bản cung còn chưa ngốc đến mức như Vinh Tần nói.” Tôi đưa mắt lườm nàng ta một cái. “Quỳnh Quý nhân sau khi vào cung thì rất ngang tàng, chỉ tôn kính một mình bản cung, trước lúc rời cung, cô ta cũng gặp bản cung cuối cùng, chẳng lẽ bản cung lại không sợ khi Hoàng thượng điều tra thì mình sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ ư?”
“Việc này…” Vinh Tần nhất thời cứng họng. “Có lẽ việc xảy ra gấp rút quá, Thục phi còn chưa kịp suy nghĩ chu toàn.”
“Hoàng thượng.” Đoan Quý phi vốn một mực không nói năng gì bất ngờ đứng dậy. “Việc này mỗi người giữ một