Hoa Hồng Xứ Khác – Nguyễn Nhật Ánh

Hoa Hồng Xứ Khác – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322801

Bình chọn: 10.00/10/280 lượt.

túc, đòi hỏi phải có thời gian nghiền ngẫm! Tao hẹn mày ba ngày.Bá đã nói vậy, tôi không dám giục nó nữa. Giục nó, nó sẽ cho tôi là không “nghiêm túc”, nó sẽ chẳng thèm làm sư phụ tôi nữa. Mà tôi, trong thời điểm này tôi cần có sư phụ biết bao! Tôi đang tầm sư học đạo. Dĩ nhiên, không phải là đạo phật của một thời ghét cay nhan sắc, mặc dù đạo hiệu của tôi bây giờ vẫn được bắt đầu bằng chữ “Thích”. Đệ tử là Thích… Gia Khanh! Sau ba ngày, tôi kéo Bá ra quán cà phê.Trước đây, hồi học làm thơ, tôi đãi Ngữ cà phê đen. Bây giờ, học… yêu, tôi đãi Bá cà phê sữa. Tình yêu quan trọng hơn thơ ca gấp một tỉ lần, vì vậy tôi không ngại ngần dốc cạn túi ra cung phụng “sư phụ”.Nhưng ngồi một hồi, thấy sư phụ cứ rung đùi nhâm nhi từng ngụm cà fê và thả khói Capstan mù mịt, chưa có vẻ gì muốn chỉ giáo, tôi sốt ruột hỏi:– Sao? Mày nghĩ ra chưa?Bá từ tốn:– Rồi.– Rồi là sao?– Từ từ tao nói.Phán xong một câu, Bá lại lim dim thả hồn theo khói thuốc. Trong khi đó tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm như ngồi phải ổ kiến lửa, mắt không ngừng theo dõi vẻ mặt trịnh trọng của Bá. Đã mấy lần tôi tính mở miệng giục nhưng sợ cắt đứt luồng tư tưởng vĩ đại trong đầu nó, tôi đành mím chặt môi lại.Đến khi uống gần hết ly cà phê và châm sang điếu thuốc thứ hai, Bá mới chậm rãi cất tiếng:– Tao đã suy nghĩ suốt ba ngày đêm nay rồi…Bá ngừng lại một chút để tăng thêm phần long trọng rồi hắng giọng “dạy” tiếp:– Theo tao, để chinh phục được trái tim y-nốc của em Gia Khanh, trước tiên mày phải tuân thủ một lệnh cấm nghiêm ngặt…– Lệnh cấm? – Tôi trố mắt.Bá gật gù:– Ừ. Cấm hát. Mày không được mở miệng hát bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Tiếng hát khủng khiếp của mày là một vũ khí phản chủ. Chỉ cần Gia Khanh nghe mày hát một lần là không bao giờ em dám bén mảng lại gần mày. Mày phải ghi xương khắc cốt điều đó!Lệnh cấm của Bá quá khe khắt khiến tôi đâm lo. Tôi nhìn Bá, nhăn nhó:– Tao không hát trước mặt Gia Khanh là được rồi! Những lúc không có nó, tao muốn hát hò gì kệ tao chứ!Bá quắc mắt:– Không được! Hát hoài, mày sẽ quen miệng! Tục ngữ có câu “Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt”! Hát cũng như ăn cắp vậy, làm hoài sẽ quen, nguy hiểm lắm!Thật tôi chưa thấy ai ăn nói liều mạng như Bá. Nó so sánh chuyện ca hát với chuyện ăn cắp khiến tóc gáy tôi cứ dựng đứng cả lên. Nhưng tôi không dám cãi. Sư phụ dẫu nói sai, đệ tử cũng đành phải khép nép gật đầu:– Được rồi, tao sẽ không bao giờ ca hát nữa!– Bất cứ nơi đâu?– Bất cứ nơi đâu.– Bất cứ lúc nào?Tôi rầu rĩ:– Bất cứ lúc nào.Bá có vẻ hài lòng trước sự ngoan ngoãn của tên đệ tử si tình. Nó gục gặc đầu:– Tốt lắm! Bây giờ tới bước thứ hai: bước tấn công!Hai chữ “tấn công” đầy hứa hẹn đó có một ma lực thật mãnh liệt. Tai tôi lập tức dỏng lên, còn trái tim thì đập thình thịch như cối giã gạo.– Tấn cống bằng cách nào? – Tôi hồi hộp hỏi.– Bằng thơ.– Bằng thơ?Tôi kêu lên bàng hoàng và cảm thấy lòng mình như thắt lại. Tưởng thằng Bá nó bày vẽ hay ho như thế nào, chứ nó xúi tôi làm thơ thì chẳng khác nào nó đẩy tôi vào chỗ chết. Thi sĩ tài hoa Ngu Kha đã kiên trì tỏ tình với Gia Khanh hết bài thơ này đến bài thơ khác còn không lay chuyển nổi trái tim y-nốc của nó, tài cán làng nhàng cỡ tôi ăn thua gì.Vẻ mặt thất sắc của tôi khiến Bá ngạc nhiên:– Làm gì mày tái mét thế? Hay là mày sợ?– Việc gì phải sợ! Nhưng tao thấy kế hoạch của mày không ổn! – Tôi nói như mếu – Tấn công bằng thơ thì đến Tết Công-gô mới mong có kết quả! Thằng Ngữ làm cả khối thơ tình cho Gia Khanh mà có “thu hoạch” được gì đâu!Bá nhìn tôi lom lom:– Thằng Ngữ làm thơ cho Gia Khanh hồi nào?Tôi thở dài, chẳng buồn giấu giếm nữa:– Ngu Kha chính là nó!– Hà hà! – Bá cười khinh khỉnh – Vậy mà tao hỏi, nó cứ chối bai bải. Được rồi, nó sẽ biết tay tao!Rồi Bá liếc tôi, trách:– Còn mày nữa! Cả mày cũng giấu tao!Tôi chống chế:– Tại thằng Ngữ nó dặn tao giữ bí mật cho nó. Vả lại, hồi đó khác. Hồi đó, tao chưa thấy… thương Gia Khanh.Nói xong, bất giác tôi cảm thấy ngượng ngùng và vội vã nhìn xuống đất.Bá đúng là một bậc sư phụ có lương tâm. Thấy tôi xấu hổ, nó không nỡ chọc quê, mà gật gù độ lượng:– Mà thôi, chuyện cũ bỏ qua! Bây giờ tính tiếp chuyện mới!Nghe nhắc “chuyện mới”, tôi giật mình ngước lên:– Chuyện làm thơ hả?– Thì chuyện đó chứ chuyện gì!Tôi lắc đầu nguầy nguậy:– Thôi, thôi, tao không làm đâu! Tao đã nói rồi…Sự bướng bỉnh của tôi khiến Bá nổi cáu. Nó sẵng giọng:– Không có “thôi, thôi” gì hết! Nếu mày cãi lời tao thì mày đi mà tán tỉnh Gia Khanh lấy một mình, tao không thèm “cố vấn” cho mày nữa!Thấy Bá giận dỗi, tôi bỗng lo sốt vó. Tôi đang cần nó như cá cần nước. Nó mà bỏ rơi tôi, có cho vàng tôi cũng chẳng dám “tấn công” Gia Khanh một mình. Vì vậy, tôi đành bấm bụng năn nỉ:– Thôi được rồi, tao sẽ làm theo lời mày. Tao sẽ làm thơ.Nói chuyện làm thơ mà sao giọng tôi thiểu não như sắp khóc đến nơi. Trước đây, tôi hào hứng làm thơ biết bao nhiêu. Tôi mơ trở thành thi sĩ. Tôi thèm làm Nguyễn Du, Nguyễn Bính đến cháy lòng. Tôi đã dẫn thằng Ngữ đi uống cà phê ngày này qua ngày khác để mong nó “xúc động” mà đăng thơ tôi. Vậy mà bây giờ nghe nhắc đến chữ “thơ”, tôi bỗng đ


Snack's 1967