
lẽ ghép thành “Khoa Khan” hoặc “Kho Kha”?Bá hừ mũi:– Không được! Cả hai bút hiệu đó đều “không giống ai”. Mày phải để là Kh.Kh. Bút hiệu này nó vừa bí ẩn lại vừa rõ ràng. Nó ỡm ờ như chính tình yêu! Thằng Ngữ, thằng Hòa, thằng Nghị sẽ phải phát ghen với nhà thơ mới nổi Kh.Kh!Bá vẽ vời thật hấp dẫn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lo:– Bút hiệu Kh.Kh. đọc lên sao tao thấy “khờ khờ”. “Khờ khờ” thì cũng từa tựa như “ngu ngu”, có hơn gì bút hiệu của thằng Ngữ đâu!Phát hiện của tôi khiến Bá giật mình. Nó gãi đầu, bối rối:– Ừ hén! Tao quên để ý chuyện đó! – Rồi nó ngập ngừng bảo – Vậy thôi, mày bỏ chữ “h” đi! Lấy bút hiệu là K.K.!Tôi lại nhăn mặt:– “Ca ca” nghe mất vệ sinh quá! Trong tiếng Pháp, “ca ca” có nghĩa là…Bá cười hề hề:– Mày lo xa quá! Gia Khanh nó học tiếng Anh chứ đâu có học tiếng Pháp. Nó có biết “ca ca” là cái quái gì đâu! Nó sẽ hiểu “ca ca” theo nghĩa chữ Hán. “Ca ca” là anh, là “đại huynh”. Mày là đại huynh, nó là tiểu muội, còn muốn gì nữa!Nghe Bá thuyết một hồi, tôi nức lòng nức dạ, đồng ý ngay. Từ hôm nay, tôi là K.K., mặc dù cái tên đó có vẻ điệp viên hơn là thi sĩ. Nhưng không sao, miễn tôi được làm đại huynh thương nhớ. Khi bài thơ đăng lên, tôi sẽ thủ thỉ bên tai Halley tiểu muội: “Gia Khanh đã đọc bài thơ của K.K. trên tờ báo lớp mình chưa? Gia Khanh có biết nhà thơ K.K. lãng mạn kia là ai không?”.Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Và tôi không cần phải giải đáp. Gia Khanh học tiếng Anh, hẳn nó sẽ thừa thông minh để hiểu “ai” tức là “I”, đại từ ngôi thứ nhất số ít, tức là “tôi”, tức là đại huynh của nó đây chứ còn ai nữa! Chủ bút Ngu Kha đón nhận bài thơ của tôi với vẻ sửng sốt:– Mày lại… quay về với thi ca?Tôi làm bộ hiền lành:– Ừ, tính tao vậy! Bao giờ tao cũng thích thơ hơn những thứ khác.– Tốt lắm!Ngữ gật gù. Nó chưa vội đọc ngay bài thơ của tôi. Mà đủng đỉnh gặng hỏi:– Thơ mày lúc này có gì mới không?– Mới chứ! – Tôi đáp.– Mới sao?Tôi liếm môi:– Tiến bộ hơn trước. Lần này trước khi sáng tác, tao nghe lời mày, kiếm thơ tiền chiến về đọc tới đọc lui để… học tập.Ngữ lại gật gù:– Khá lắm!Mặc dù khen tôi, Ngữ chưa có vẻ gì muốn xem bài thơ. Thấy vậy tôi liền giục:– Mày đọc đi! Đọc xong, góp ý cho tao!Trước sức ép của tôi, Ngữ không hỏi han lòng vòng nữa. Nó dòm xuống tờ giấy trên tay, lẩm nhẩm đọc. Bài thơ có bốn câu mà Ngữ đọc lâu lắc. Chắc thơ hay nên nó đọc đi đọc lại! Tôi hớn hở nhủ bụng và lặng lẽ quan sát Ngữ. Vẻ mặt nó sao đăm chiêu quá chừng. Đọc xong bài thơ của tôi, nó ngồi im như đá, không thốt một lời. Chẳng lẽ ý tứ của bài thơ khiến nó xúc động đến đờ người? Ngữ còn bị ép-phê như vậy, huống hồ gì Gia Khanh! Đọc những lời tình tứ của tôi, dám Gia Khanh xỉu ngay trong lớp. Thốt nhiên tôi cảm thấy lo lo. Tôi cầu trời cho Gia Khanh đừng mắc bệnh tim. Mắc bệnh tim nó sẽ không chịu nổi tình cảm mãnh liệt của tôi. Nó sẽ chết vì xúc động. Lúc đó, tôi sẽ can tội cố sát. Tôi sẽ can tội giết người bằng… thơ, dù đó là thơ thằng Bá “gà” cho tôi. Hẳn nhiên sau đó tôi phải đi tù. Nghĩ đến chuyện tù tội, tôi hãi quá, liền chộp lấy vai Ngữ lay lay:– Sao vậy mày?– Sao cái gì?– Sao đọc thơ tao xong, mày ngồi im re vậy?Ngữ nhát gừng:– €, à, tao bị mỏi…Tôi càng quýnh:– Mỏi… tim hả?Ngữ cười tủm tỉm:– Không phải mỏi tim. Mà mỏi cổ.– Mỏi cổ?– Ừ, đọc thơ mày mỏi cổ thấy mồ!Tôi ngạc nhiên:– Thơ tao ngắn ngủn, đọc nhoáng một cái là hết, làm gì đến nỗi mỏi cổ?Ngữ chép miệng:– Ở đây không phải chuyện thơ ngắn hay thơ dài. Tao mỏi cổ vì phải gật đầu chào nhiều quá!Ngữ nói sao nghe mù mịt. Tôi chẳng hiểu gì cả:– Mày gật đầu chào ai?Ngữ vẫn úp úp mở mở:– Thì chào những người quen.Tôi bắt đầu nổi cáu:– Những người quen nào? Ở đâu? Bữa nay mày ăn nói sao rắc rối rù rờ quá vậy?Ngữ nhấp nháy mắt, giọng giễu cợt:– Tao gặp những người quen ở trong bài thơ của mày chứ ở đâu! Gặp Xuân Diệu, tao phải gật đầu chào một cái. Gặp Huy Cận, chào một cái. Gặp Hồ Dzếnh, lại chào cái nữa. Chào một hồi, cổ tao mỏi nhừ.Nói xong Ngữ cười hì hì và đưa tay lên xoa cổ một cách đểu cáng. Còn tôi thì lờ mờ hiểu ra điều nó nói. Ý nó bảo tôi ăn cắp thơ của các nhà thơ tiền chiến. Nó bảo tôi “đạo văn”. Nhưng tôi không tin mặc dù bụng dạ hoang mang vô kể. Tôi nhẩm lại bài thơ trong đầu cả chục lần nhưng vẫn không lần ra mối quan hệ ám muội giữa những câu thơ thằng Bá sáng tác với tác phẩm của các nhà thơ Ngữ vừa kể tên. Tôi nghi Ngữ “hù” tôi. Thấy thơ tôi hay quá nên nó ghen ghét tìm cách nói xấu. Nó không muốn ai làm thơ hay hơn nó. Nó muốn một mình một cõi. Nó muốn múa gậy vườn hoang. Nhưng tôi không chịu thua Ngữ phen này. Vườn thơ lớp tôi thênh thang, “hai mình một cõi” cũng còn rộng chán, vậy mà thằng Ngữ nó ích kỷ quá chừng, nó cứ muốn tống cổ tôi ra khỏi lãnh địa thi ca. Tôi hậm hực hỏi:– Mày phịa chứ thơ tao làm gì có Xuân Diệu, Huy Cận ở trỏng!Ngữ nheo mắt ngó tôi:– €, tao nói thật mà mày không tin há! Mày có muốn tao dẫn chứng ra không? Bài thơ của mày chỉ có bốn câu mà đã tới ba ông ngồi chồm hổm trong đó rồi, vậy mà mày còn cãi chày cãi cối!Tôi cứng cỏi:– Mày ngon thì dẫn chứng đi!– Chà, chà, lại còn thách thức nữa! – Ngữ khịt mũi và cúi đầu d