
âm ra sợ hãi.Hồi trước, tôi hì hục làm thơ là cốt để đăng báo, cốt để trở thành thi sĩ. Còn bây giờ Bá “bắt” tôi làm thơ là cốt để… tỏ tình. Hồi trước là nghệ thuật vị nghệ thuật. Bây giờ là nghệ thuật vị nhân sinh. Hồi trước, tôi làm thơ có ẹ đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến… hòa bình thế giới, cùng lắm là nghe thằng Ngữ chê ỏng chê eo. Còn bây giờ mọi sự nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu tôi ngốc nghếch xổ “thơ con cóc” ra tặng Gia Khanh, không những nó sẽ cười vào mũi tôi mà nó còn co cẳng chạy dài, không hẹn ngày trở lại. Nếu vậy thì tao sẽ sống với ai, Bá ơi là Bá!Dường như đọc được nỗi lo lắng trong mắt tôi, Bá hùng hồn động viên:– Mày đừng lo, tao sẽ làm chung với mày! Hai đứa xúm vô làm một bài, chắc chắn thơ sẽ hay!Sự hứa hẹn của Bá giúp tôi yên tâm phần nào. Tôi gật đầu:– Ừ, mày làm phụ với tao đi!Thế là trưa hôm sau, đợi cho tiếng trống tan trường vang lên, tôi với Bá nháy nhau ở lại. Hai đứa giả vờ loay hoay tìm cái gì đó trong ngăn bàn để nấn ná đợi cho tụi kia ra trước. Đến khi lớp học vắng hoe không còn một mống, tôi với Bá liền ngồi xích lại bên nhau và xé giấy trong tập ra bắt đầu… làm thơ. Tụi tôi không dám sáng tác tại nhà, sợ tụi thằng Nghị dòm ngó.Hóa ra thằng Bá cóc biết gì thơ với thẩn. Nó còn tệ hơn tôi. Dù sao tôi cũng được nhà thơ Ngu Kha chỉ cho vài đường nhập môn, chứ Bá thì mù tịt. Nó nhận xét và chê bài thơ của người khác thì giỏi, còn đến khi tự mình “sáng tác”, nó bậm môi tẩy tẩy xóa xóa một hồi rồi cắn bút ngó tôi:– Làm thơ khó thật mày ạ!– Thì khó chứ sao!Tôi đáp, giọng ỉu xìu. Từ nãy đến giờ, tôi cũng chẳng nghĩ được một câu thơ nào ra hồn. Kiểu này chắc kế hoạch tấn công bằng thơ của Bá phá sản đến nơi.– Giờ tính sao mày? – Bá lại hỏi.Bá đã mất hết vẻ hùng hổ. Nó hỏi tôi y như cậu học trò thỉnh giáo… sư phụ. Vẻ mặt hoang mang của nó khiến tôi phì cười.– Còn cười nữa! – Bá nhăn mặt.Thấy sư phụ bắt đầu cáu kỉnh, tôi vội vã làm nghiêm, hiến kế:– Giờ chỉ còn một cách.– Cách gì?– Kiếm một tập thơ tiền chiến.– Chi vậy?– Học tập chứ chi! Thằng Ngữ từng bảo vậy.Lần đầu tiên Bá không bĩu môi khi nghe nhắc đến tên Ngữ. Nó vừa nếm trải cay đắng của việc làm thơ nên tỏ ra biết người biết ta hơn trước. Nghe tôi đề nghị, nó đồng ý ngay:– Vậy mày đi kiếm đi!Thế là tôi kiếm. Nhưng tôi không nhờ Ngữ. Hỏi Ngữ thì có ngay nhưng như vậy nó sẽ biết tỏng tòng tong ý đồ ám muội của tôi.Tôi hỏi mượn mấy đứa lớp khác. Chiều hôm sau tôi kẹp nách cuốn “Việt Nam thi nhân tiền chiến” hối hả chạy đi tìm Bá.Tôi bắt gặp nó ngoài bàn billard. Nó đang thi tài với thằng Nghị.– Ra đây! – Tôi ngoắc Bá.– Chờ tao chút! Gần xong rồi!Tôi không dám bước vô phòng, sợ thằng Nghị nhìn thấy cuốn sách bửu bối của tôi. Tôi đành đứng chờ ngoài cửa.Lát sau, Bá chạy ra:– Chuyện gì vậy?Tôi hí hửng giơ cuốn sách lên trước mặt nó.Mặt Bá rạng rỡ hẳn lên. Nó khoát tay:– Chuồn gấp trước khi thằng Nghị ra!– Nó đâu rồi?– Nó đang rửa tay trong kia!Vừa nói, Bá vừa bá vai tôi kéo đi.– Lên trường hả? – Tôi hỏi.Bá lắc đầu:– Giờ này trường đóng cửa rồi, đâu có vào được. Tao với mày về nhà.– Về nhà? – Tôi giật thót.– Ừ.– Tụi thằng Ngữ thấy sao?Bá hừ mũi:– Thấy sao được! Tao với mày tót ra vườn ngồi làm.Về tới nhà, tôi với Bá xé vội xé vàng mấy tờ giấy rồi cầm cuốn sách lẻn ra sau vườn.Lót dép dưới mông, hai đứa ngồi bệt trên bãi cỏ nằm khuất sau bụi dâm bụt cuối vườn, hồi hộp mở sách ra xem. Cuốn sách dày cộm, toàn những thơ là thơ. Tôi và Bá chúi đầu vào đọc lấy đọc để.Bài thơ nào trong sách tôi cũng thấy hay, nhưng “học tập” chúng như thế nào để làm được những bài thơ cũng hay như thế, sao tôi thấy gian nan quá. “Nghiên cứu” một hồi, tôi đâm nản chí, liền quay sang Bá:– Sao mày? Học tập người ta được chút nào chưa?Bá ưỡn ngực:– Sao không được! Thông minh như tao học ít hiểu nhiều! – Rồi nó phán, giọng hách xì xằng – Mày lấy giấy viết ra đi, tao đọc cho mà chép!Tôi sáng mắt lên:– Mày nghĩ ra thơ rồi hả?– Ừ. Một bài thơ cực kỳ tình tứ. Em Gia Khanh đọc xong, hẳn sẽ chết mệt vì mày!Bá chứng nào tật nấy. Nó không bỏ được cái thói huênh hoang. Nhưng lần này, tôi thấy cái thói xấu đó sao mà đáng yêu quá chừng. Tôi liền trải tờ giấy lên đầu gối, cây viết cầm lăm lăm trên tay, và ngước mắt nhìn Bá, giục:– Rồi! Đọc đi!Bá đẩy gọng kính trên sống mũi, giở giọng trịnh trọng:– Bài thơ lịch sử này có tựa đề là… “Biết đến bao giờ”!– “Biết đến bao giờ” nghĩa là sao?Bá nguýt tôi:– Mày đừng có hấp tấp! Cứ ngồi yên đó nghe tao giải thích. “Biết đến bao giờ” là một lời nhắn gởi đến Gia Khanh, nó nói lên tình yêu và nỗi chờ mong mòn mỏi của mày. Khi biết được nỗi lòng… thòng của mày rồi, em sẽ tìm cách đáp lại.Thằng Bá nói nghe thì sướng tai thật, nhưng tôi không tránh khỏi lo âu:– Biết đến bao giờ em mới… đáp lại?Bá gắt:– Làm sao tao biết được! Đó là chuyện của em. Nhiệm vụ của mày là đặt câu hỏi. Nhiệm vụ của em là trả lời. Mày hỏi “Biết đến bao giờ”? Có thể em sẽ đáp lại ngay “Ngay ngày mai” hoặc “Ngay tối nay”, ai biết được!Tôi nhủ bụng: chắc Gia Khanh sẽ đáp “Ngay tối nay”. Yên tâm với viễn ảnh sáng sủa đó, tôi không thắc mắc nữa. Tôi múa may cây viết t