Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Giáo Ưởng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210703

Bình chọn: 7.5.00/10/1070 lượt.

ên, xoa cái mông bị té đau của mình. Đời này của nàng, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình thật nhỏ bé xinh xắn. Mà người đang đè ép lên người nàng, chính là nam nhân quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, lại mạnh mẽ như một con thú phiên giang đảo hải (Phiên giang đảo hải: dời sông lấp biển, sóng cuộn biển gầm, chỉ khí thế mạnh mẽ)“Hoàng thượng…” Nàng vô ý thức gọi một tiếng, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.“Gọi ta là Vân Chướng.” Đoàn Vân chướng từ cao nhìn xuống uy hiếp.“… Vân Chướng.”“Rất tốt.” Hắn hài lòng nhếch khóe môi. “Lưu Hắc Bàn, hôm nay đây, tất cả đều là tự nàng chuốc phiền. Có bản lĩnh, lúc trước nàng đừng nhảy xuống Thái Dịch Trì trong đêm đông năm đó.”Nhịp tim Kim Phượng rối loạn.“Nàng quên rồi sao, nàng gầm lên tên của ta, mắng ta tỉnh lại, còn tát ta một bạt tai.” Hắn thân mật mà nguy hiểm bám vào bên môi nàng, nói.Cũng từ một khắc đó trở đi, hắn đã không có đường lui. Giang sơn, hắn muốn, Hắc Bàn, hắn cũng muốn.Kim Phượng chăm chú nhìn hắn, nét vui cười đã không còn bóng dáng. Nàng làm sao có thể quên được?Đây là khoản nợ oan nghiệt cỡ nào a.Đây là nam nhân thù dai cỡ nào a.Trong mắt nàng dần dần có chút ướt át.Đoàn Vân Chướng, ngươi là tên khốn. Chẳng lẽ ngươi không biết, có rất nhiều chuyện đã qua rồi thì nên để cho nó qua đi hay sao? Cứ lật lên, là đau đớn. Ngươi cho rằng khốn cảnh lúc trước, hôm nay liền không tồn tại nữa sao?Hoàng cung cũng tốt, triều đình cũng tốt, thậm chí là chính bản tâm của bọn họ, đều giống như một cái bồn máu rộng ngoác đang chờ bọn họ trở về. Thiên đầu vạn tự như vậy, biết làm sao cho rõ?Nàng an tường ngửa mặt, để mặc cho nước mắt trượt xuống khuôn mặt mượt mà của mình. Trong mắt lại mang theo vui vẻ, cũng mơ hồ khiêu khích.“Nếu vậy, Đoàn Vân Chướng, chúng ta bỏ trốn đi.”Thân thể Đoàn Vân Chướng chấn động.“Bỏ trốn?”“Giống như đại thúc và đại thẩm vậy, cái gì cũng không quản nữa. Chúng ta bỏ trốn đi.” CHƯƠNG 50 – Ở TRÊN TRỜI NGUYỆN LÀM ĐÔI CHIM SẺ (4)“Nàng… Nghiêm túc ư?” Đoàn Vân Chướng khàn khàn nói.“Thế nào, chàng không dám?” Nàng lau nước mắt, hất cằm lên, vẻ mặt giống hệt năm đó ở bên Thái Dịch Trì, giận dữ mắng mỏ hắn làm hắn khiếp hồn.Đoàn Vân Chướng trầm mặc một lát, sau đó nở một nụ cười giống hệt như nàng.“Được.”Dưới chân hắn tựa hồ đang tràn đầy sức lực, bỗng nhiên đứng lên, cũng kéo nàng đứng lên theo. Hai người sánh vai, hai tay nắm chặt, liền không hề buông ra.“Chúng ta đi đâu?” Hắn hỏi.Kim Phượng nhìn về phía cửa gỗ nhà nông, hất miệng.“Vậy còn đại thúc cùng đại thẩm…”Kim Phượng cởi mở cười to: “Đã là bỏ trốn, còn cần thông báo với ai sao?”Đoàn Vân Chướng hiểu ý, cũng liền cười lớn. “Tốt, chúng ta đi!”Bên căn phòng cách vách, đại thẩm cầm ngọc bội, hài lòng thỏa mãn mỉm cười.“Ông lão à, lại làm được chuyện tốt rồi. Trên trời nguyện làm chim liền cánh, người có tình ắt sẽ thành thân thuộc thôi.”“Đã nhiều năm như vậy rồi, thói quen của đại tiểu thư Duệ Vân Nhi bà vẫn không thay đổi ư?” Đại thúc cười nhìn bà.Đại thẩm nguýt ông một cái. “Ông không hiểu, có một số việc cần phải dùng một chút hoa cỏ chim chóc, mới đẹp mới tốt a.” CHƯƠNG 51 – ĐỒNG LÚA LÀ MỘT ĐỊA PHƯƠNG TỐTBỏ trốn, là hai chữ mập mờ mà giàu hứng thú cỡ nào.Đoàn Vân Chướng cùng Kim Phượng nhảy ra ngoài bằng cửa sổ, chạy thẳng một mạch đến cánh đồng lúa vàng rực rỡ.Đoàn Văn Chướng siết chặt bàn tay Kim Phượng, trong lòng chỉ có một ý niệm: Chạy.Con đường mòn giữa đồng quanh co uốn lượn, không biết thông tới đâu. Chạy trốn giữa sự cổ vũ của sóng lúa vàng kim gào thét, cuồn cuộn nổi lên cao hơn nửa đầu người. Lá và bông lúa ma sát trong gió, phát ra những âm thanh véo von mà quyến rũ. Đoàn Vân Chướng quay đầu lại, liền trông thấy khuôn mặt màu đồng đỏ của Kim Phượng ở giữa những bông lúa đang múa lượn trông giống như mặt trời mới nhú.Hắn thu cổ tay lại, liền ôm chầm lấy nàng vào lòng. Lần này, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội được nói lời nào, không để cho nàng bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, hắn hung hăng hôn lên đôi môi đầy đặn nở nang của nàng.Môi nàng ở giữa môi hắn, khanh khách cười, như muốn né tránh lại như dẫn dắt hắn đuổi theo. Nàng càng cười, hắn càng giận, một mực cắn miếng thịt béo đã dâng lên đến miệng, chết cũng không buông. Đôi môi nàng như rượu ngon thuần cất, lưỡi nàng như bọc thịt quả bồ đào. Hắn mặc sắc quấy động chất rượu kia, nuốt chửng thịt quả kia. Răng lợi ngẫu nhiên va chạm lại giống như vàng đá khua nhau, cùng với nhịp tim đang rối loạn chọc người, càng kích thích dục vọng của hắn như hỏa tinh văng ra khắp nơi.Hắn xâm nhập sâu hơn, biến nàng thành một bông lúa mạch nâng nui trong lòng bàn tay. Làn môi như nước suối trong, quấn quýt, bừa bãi hấp thu.Kim Phượng rốt cuộc không cười được nữa. Nàng nắm lấy phần áo trước ngực hắn, vò nát từng mảnh thở dốc. Xúc tua của lúa mạch đùa nghịch bên tai, nhột nhạt mà thoải mái.Cuối cùng hắn cũng chậm rãi buông môi nàng ra, cho nàng một chút không gian thở dốc. Hai người dán chặt hai vầng trán vào nhau, hô hấp cũng vô cùng ám muội.Hắn cầm tay nàng thật chặt, thốii lui hai bước, mỉm cười với nàng. “Đi theo ta.”Nàng cũng


Snack's 1967