XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Giáo Ưởng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210673

Bình chọn: 9.00/10/1067 lượt.

dàng tha thứ cho hắn. Kim Phượng quyết định chủ ý, nghiêm sắc mặt.Mép giường bên cạnh hơi trầm xuống, trong lòng Kim Phượng cũng trầm xuống, biết rõ Đoàn Vân Chướng vừa ngồi xuống bên cạnh mình. Nàng rất muốn giật khăn voan xuống rồi hỏi hắn, chơi thú vị lắm sao? Trêu chọc nàng như vậy, thích thú lắm sao?Nàng đưa tay bắt lấy khăn voan, lại bị Đoàn Vân Chướng đè lại. Tay của hắn nóng hôi hổi, giọng nói cũng nóng hôi hổi.“Hắc Bàn.” Hắn khàn khàn nói, chậm rãi cầm lấy tay nàng, cùng nhau kéo tấm khăn voan đỏ chói từ từ trượt xuống.Trong giây lát đó, Kim Phượng có chút hoảng hốt. Khăn voan lững thững rớt xuống, đôi mắt nàng thẳng tắp đối diện với đôi mắt hơi mông lung của Đoàn Vân Chướng, rồi sau đó dời xuống, chiếu thẳng vào bông hoa đỏ rực trên ngực hắn.Nàng kéo căng khóe miệng, kéo căng đến nỗi không thể kéo hơn được nữa, hì hì một tiếng bật cười.Đoàn Vân Chướng cau mày, xé rách một chút bông hoa trước ngực. “Buồn cười đến vậy sao?”Kim Phượng gật đầu như gà con mổ thóc, toàn thân run rẩy giống như bị động kinh.Đoàn Vân Chướng đưa tay ra sau lưng, muốn tháo bỏ bông hoa. Kim Phượng vội vàng kéo lại. “Cứ đeo thêm một lát nữa đi.” Ánh mắt nàng sáng trong lóng lánh.Đoàn Vân Chướng liếc nhìn nàng một cái, thu tay về. “Thôi được, người xưa có thải y ngu thân, còn ta đây lại thải y ngu thê.”(Thải y ngu thân: một điển cố trong Nhị thập tứ hiếu về một Lão Lai Tử đã hơn 70 nhưng vẫn mặc quần áo sặc sỡ, hành động như trẻ con để làm cha mẹ già vui vẻ. Còn Đoàn Vân Chướng ở đây ăn mặc sặc sỡ để chọc cho vợ cười)Kim Phượng càng cười nắc nẻ. CHƯƠNG 50 – Ở TRÊN TRỜI NGUYỆN LÀM ĐÔI CHIM SẺ (2)Đoàn Vân Chướng thấy nàng cười lăn lộn, bên môi cũng nở ra một đóa hoa cười, thân thể không khỏi tiến sát lại gần. “Nàng nói thử xem, nàng nên báo đáp ta thế nào đây?”“Báo đáp?” Kim Phượng ngửa mặt nhìn hắn, đôi con ngươi trong trẻo.Đoàn Vân Chướng nghiêm túc gật đầu. “Ta cõng nàng từ trong lao trốn ra ngoài, đổi bánh rán cho nàng ăn, còn chọc cho nàng cười vui vẻ như vậy. Chẳng lẽ nàng không nên báo đáp ta sao?”Kim Phượng ngẫm nghĩ một lát. “Cũng phải. Có thể cõng chạy trối chết, có thể trông nom no bụng, còn có thể khôi hài vui vẻ, nam nhân có ba dạng này, là đáng giá lấy thân báo đáp.”Con ngươi đen nháy tĩnh mịch chợt lóe lên một cái. “Vậy, nàng còn chờ gì nữa?” Hắn lặng lẽ ôm lấy eo nàng, liền muốn dán cả người đến.Kim Phượng siết chặt khăn voan, không hề ôn nhu chút nào đẩy mặt hắn ra thật xa, còn mình thì dựa ở trên tường, cười ha hả. “Hoàng thượng, ngài còn chưa chơi đủ sao?” Nàng chau hàng lông mày, mang theo ba phần giọng mỉa mai, bảy phần giả vờ giận.Đoàn Vân Chướng bị nàng đẩy một cái lảo đảo, đặt mông té xuống giường.Kim Phượng ngồi xếp bằng. Thấy hắn ngã cũng chẳng thương cảm chút nào, ngược lại còn cười hì hì, nghiêng người về phía trước. “Hoàng thượng, đừng nói thần thiếp không làm tròn bổn phận làm vợ. Đùa giỡn cũng nên có giới hạn. Ngài xuất cung từ hôm qua đến giờ, suốt cả một ngày một đêm rồi đó. Trong cung không biết đã loạn đến mức nào rồi đây! Huống chi, Sài đại nhân còn đang chờ ngài, ngài quên rồi sao?”Đoàn Vân Chướng ngồi dưới đất, trong lòng nhất thời cũng không biết là nên khóc hay nên giận. Mặt của hắn bị đẩy ngược ra hướng cửa phòng, nãy giờ cũng quên thu lại.“Lưu Hắc Bàn, nàng thật biết cách sát phong cảnh.” Hắn cười khổ.Kim Phượng nghiêng đầu. “Hoàng thượng quá khen.”Đoàn Vân Chướng không nói gì. Hắn buồn buồn cúi đầu. Tâm tình vốn đang tung tăng như chim sẻ, giờ đã chẳng còn sót lại chút gì.“Hắc Bàn, lúc nàng tức giận hoặc muốn trốn tránh, đều sẽ gọi ta là hoàng thượng.”“Có sao? Có sao?” Kim Phượng mỉm cười, đưa chân xuống giường dự định chuồn đi. Không ngờ mũi chân còn chưa chạm đất, mắt cá chân đã bị nắm lại.Đoàn Vân Chướng ngẩng đầu lên. “Đừng gọi ta là Hoàng thượng, ít nhất thì bây giờ đừng gọi.” Thần sắc của hắn không phân biệt được vui hay giận. Giữa hàng lông mày hình như có bão táp mưa giông đang nổi lên.“Nàng tưởng ta đang nói giỡn sao? Nàng cho rằng ta đeo trước ngực bông hoa nực cười thế này, chỉ vì muốn cùng nàng diễn một trò đùa nhàm chán hay sao? Lưu Hắc Bàn, ta cho nàng biết, ta rất nghiêm túc.”“Nàng cho rằng ta là nhất thời xúc động, hay là thay đổi phương pháp lừa gạt để nàng một lòng một dạ với ta? Lưu Hắc Bàn, nàng cũng không xem lại mình đi, bản thân nàng có gì đáng giá, ta lừa nàng thì có ích lợi gì?” CHƯƠNG 50 – Ở TRÊN TRỜI NGUYỆN LÀM ĐÔI CHIM SẺ (3)“Nàng nhớ kỹ cho ta, cả đời này nàng đều là người của ta. Nàng là con gái Lưu Hiết cũng được, nàng lén sau lưng ta cùng đám người Chu Văn Thiên, Ngư Trường Nhai có âm mưu gì cũng tốt, ta đều không để ý. Nhưng nếu nàng muốn trong lòng không có ta, cứ như vậy nhàn nhã mà sống, không có cửa đâu. Ta cho nàng ba năm thanh tĩnh, là vì ta còn chưa biết làm thế nào để có được nàng. Có điều, Lưu Hắc Bàn, ngày tháng bình yên đó đã kết thúc rồi.”Hắn đột nhiên dùng lực, trực tiếp giật Kim Phượng xuống giường. Lại tiến tới một bước, vây hãm cả người nàng ở giữa thân mình cùng mép giường.Lưng Kim Phượng bị ép sát vào cạnh giường, cẩn thận co tay chân l