
ội của hắn, nhưng mang bầu không khí u ám, nửa như đnag kêu gào sự sống, nửa như đã chết từ lâu. Gần đó, một thân sói trắng nằm trên nề cỏ xanh, hai mắt nhắm nghiền, nhưng đôi tai vẫn vểnh lên nghe ngóng, trông chừng Ân Ly. Nghe thấy tiếng bước chân, sói trắng khẽ mở hé mắt rồi lại nhắm nghiền lại…
Một thân nữ nhi trong y phục đen tuyền, nổi bật trên đó là một thân cây, xanh tươi, song cũng lớn lên trong điều kiện khắc nghiệt độc ác. Nói là: ” người đẹp vì lụa” cũng sai, với Ân Ly phải gọi là” Lụa đẹp vì người”. Ân Hải phải thừa nhận, mặc dù Ly nhi của hắn ( Hoàng Thần: * lừ mắt* : của mi bao giờ!???) rất hợp với màu xanh lục, nhưng màu đen mới tôn lên vẻ tuyệt mĩ giai nhân ấy. Mái tóc tết chéo luôn được vắt sang một bên, đôi mắt phủ đầy sương khác với đôi mắt nghịch ngợm, lém lỉnh, nhìn xa xăm, cái mũi cao cao, miệng từ hai năm trước đã không còn nở nụ cười. À không, Ly nhi có cười, nhưng rất hiếm, và đa số lần cười chỉ là với Ân Hải. Cách nhau ít tuổi, là huynh, cũng là người thầy dạy dỗ, Ân Ly thân với Hải hơn hẳn. Nữ nhi thay vì vẻ đẹp nghịch ngợm của hai năm trước, giờ đã là vẻ đẹp huyền bí, bí ẩn. Bên hông luôn giắt một cây kiếm, dài và mảnh mai, màu đen tuyền y như cô chủ. Thanh kiếm này là do chính Hắc Ân Hải hắn luyện cho tiểu muội của mình. Cây cung, chà…nói sao nhỉ, là do chính tay Ly muội của hắn rèn nên. Từ cây sồi tốt nhất mà muội muội làm phép được. Mũi tên ư, cũng là một thân hắn giúp làm. Cây cung đó, chỉ trong vòng 1 năm 6 tháng đã trở thành cây cung nhanh nhất, mạnh nhất và chuẩn xác nhất trong Hắc gia. Con vật thân nhất với Hắc Ân Ly, vẫn là sói Hắc Bạch. Ngay khi được đem về, chính phụ thân của hắn đã hạ độc, xoá tan kí ức trước đây. Dù thế nào, loài sói đó vẫn nhận ra chủ nhân của mình. Thật là một loài vật xuất sắc!
Không cần nói nhiều, cũng đủ biết tiểu Ly giỏi như thế nào. Người mạnh thứ ba trong Hắc gia, giờ cũng là Hắc Ân Ly. Hắc gia có một quy định: ” kẻ mạnh thì sống”. Sau một tháng, tiểu Ly đã làm cho đám cung nữ cùng các xạ thủ, sát thủ phải cúi đầu nể phục..
– Hải huynh, hôm nay lại tập luyện nữa à? – Ta nhìn Hải huynh, khẽ nở nụ cười.
– Không. Muội đã trở thành người thứ ba giỏi nhất Hắc gia này rồi. – Hải huynh nói, xoa đầu ta.
– Hải huynh, thực sự rất khó để hoà nhập Hắc thuật với Cây cối. Vì vốn cây cối có sự sống, không thể dễ dàng cho Hắc thuật tấn công được.- Ta than phiền với Hải huynh, vẻ giọng mệt mỏi.
Hải huynh dường như định nói gì đó rồi ngưng lại ngay khi một tên sát thủ báo cáo với huynh ấy. Một vẻ sững lại rồi lại biến mất. Hải huynh vội vã rời đi, không quên nói với ta:
– Không sao, muội cứ từ từ mà làm. Ta…đi có việc…
Hải huynh lúc nào cũng ung dung, đạo mạo. Hẳng pjari chuyện to lớn mới làm huynh ấy sững người như vậy. Tốt nhất ta không nên làm phiền.
Ta lặng lẽ ngồi xuống. Trái tim ta thật…trống trải. Một cảm giác không rõ tên… Ở đây, ta có tất cả rồi. Nhưng sự thiếu vắng đó là gì…. ta cần gì nữa?.. Kí ức??…Về những năm trước hai năm về trước??.. Đó là gì?…
– Hắc tiểu thư, Hắc lão gia cho gọi người.- một tên sát thủ cúi người, lên tiếng.
Ta gật nhẹ đầu rồi đứng lên. Quả là lũ sát thủ, ra vào không tiếng động… Đôi lúc cũng thật khó chịu quá đi mà!
Gặp Hắc Quang, ta khẽ cúi người. Cậu cười lớn, rồi ra hiệu cho ta đứng lên.
– Tiểu Ly, không làm mất thời gian của cháu nữa. Cháu đã ở đây hai năm, tất cả mọi thứ đã truyền thụ lại cho cháu rồi. Giờ đã sẵn sàng cho chỉ thị của ta chưa?
– Tên?
– Hắc Trọng Kha, em sinh đôi của Hải nhi
– Bao lâu?
– Tuỳ Ly nhi, ta không vội. Nhưng càng nhanh thì càng tốt.
– Cần 5 sát thủ giỏi nhất – ta khẽ lên tiếng. Hắc Trọng Kha ư?? Một thành viên gia tộc Hắc nữa cũng chẳng vừa đâu. Với ta, 5 có lẽ là quá nhiều, nhưng cần thiết để hoàn thành tốt chỉ thị.
– Được- Âm hưởng lạnh lẽo vang lên. Hắc Quang khẽ mỉm cười. Nam thứ của hắn, cũng đâu có tệ. 2 năm mà thu thập được kha khá thông tin từ Hắc gia, giấu được Hoàng thượng đại đế cũng là giỏi. Xem chừng hắn đã coi thường con trai của chính mình rồi.
Đã đến lúc, phải đưa con trai thứ về nhà rồi..
PART 33
Part 33
Hắc Trọng Kha?? Chẳng phải hắn đang làm việc trong triều đình sao?? Sao cậu lại cần tới hắn ta nhỉ? Tiểu đệ song sinh của Hải huynh ư?? Vậy là chỉ cần tìm người mang khuôn mặt giống y hệt huynh ấy là được chứ gì?? Ta trầm ngâm suy nghĩ trong đầu, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc khiến bọn sát thủ xung quanh không khỏi rùng mình. Trèo lên Hắc Bạch, ta vỗ nhẹ mình nó, ra dấu hiệu đi. Nhưng rồi Tay ta bị kéo nhẹ lại, Hải huynh đưa cho ta một chiếc mặt nạ nửa mặt, che đi xung quanh đôi mắt cùng nửa bên phải. Chiếc mặt nạ trạm trổ một thân bông hồng trên má phải, được làm từ bạc sáng loá, làm tăng thêm vẻ bí ẩn của ta. Thật đẹp quá đi!! Hải huynh khẽ vén lọn tóc xoà trên mặt, gắn chiếc mặt nạ bạc vào mặt ta:
– Thế này Mọi người sẽ không nhận ra muội.
Khẽ cười, ta gật nhẹ tỏ ý cám ơn:
– Cám ơn huynh
Từ khi ta được Hắc gia tìm thấy, Hải huynh là người luôn ở cạnh ta, dạy dỗ, chỉ bảo ta mọi điều. Là huynh ở cạnh ta, hay cậu phái huynh đến ở cạnh, ta cũng