
i tôi đến đúng ngày họp chợ. Thường thì bình thường chợ cũng không có nhiều hàng, nhưng đến ngày họp chợ thì rất đông. Các con buôn gần đó cũng đổ về đây buôn bán. Trên đường đi tôi gặp nhiều người dân đi chợ, mỗi người lại đội trên đầu một chiếc mủng nhỏ, vui vẻ như đi hội.
Khi tôi và Hoàn tới nơi, tôi không khỏi kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt. Giữa núi rừng u tịch nổi lên một mảng màu sắc rực rỡ, tưởng như bảng pha màu của một họa sĩ tự do. Các màu sắc trộn vào nhau, đan xen mà cũng rất hài hòa. Xa một trăm mét đã cảm nhận được không khí đông vui, náo nức của buổi họp chợ vùng cao. Phía bên này bày hàng thổ cẩm, từng chiếc váy hoa dệt bằng tay được bày bán trên các sạp hàng, thoạt trông như một chú bướm nhiều màu thật lớn, đang xòe rộng đôi cánh của mình. Từng đường nét hoa văn thêu nổi uốn lượn, rực rỡ mà không kém phần duyên dáng.
Phía bên này lại bày bán chum lọ, rồi đồ sứ, đồ muối dưa. Trên móc treo một hàng dây buộc chằng chịt. Tôi thích thú chỉ vào một cửa hàng trang sức có sợi dây màu đỏ thắt hai đầu, giữa có một miếng ngọc trắng trắng, tò mò hỏi
– Đây là cái gì vậy?
– Là sợi dây nhân duyên, các cô gái nếu thích chàng trai nào có thể mua về tặng chàng trai mà mình yêu, nếu người ấy nhận thì hai người sẽ gắn bó suốt đời! – Hoàn đáp
– Thật vậy sao? – Tôi bán tín bán nghi nhìn sợi dây, bà bán hàng lại nói
– Đúng vậy đấy. Cô mua nó rồi còn có thể giữ chặt chàng trai của mình, không sợ bị người ta cướp mất! Này! Mua cho bạn trai một cái đi! – Bà ấy vừa nói vừa liếc mắt sang bên cạnh tôi. Tôi vội vã xua tay
– A! Không phải đâu!
Tôi đỏ mặt nhìn sang phía Hoàn, anh lại không nói gì. Mất một lúc mới thoát được bà chủ quán. Lúc tôi lấy một cặp dây, bà ấy cứ nhìn tôi như thể mấy cô gái hay ngượng ngùng, nói đến người yêu là xấu hổ chạy xa cả cây số. Tôi mếu máo nhận lấy sợi dây, bà ấy còn nói thêm
– Chàng trai tốt đấy! Cố mà giữ nhé, cô gái!
Tôi cúi đầu, dạ một tiếng. Thấy Hoàn vẫn im lặng, tôi cũng chẳng biết nói gì, lẽo đẽo theo sau. Thực ra tôi chỉ mua nó vì trông hay hay, coi như là đồ kỉ niệm đi du lịch, chứ không quan tâm đến mấy ý nghĩa mà người bán hàng thổi vào để câu khách. Đang đút sợi dây vào túi, Hoàn chợt lên tiếng
– Cô sợ bị hiểu lầm là người yêu của tôi lắm sao?
Tôi giật mình
– Dạ? Ơ…không! Không phải đâu ạ!
Tôi luống cuống giải thích
– Em..em sợ anh không thích thôi. Em không có ý đó. Tại vì…tại vì…
Hoàn bất chợt bật cười, còn tôi lại ngây ngốc nhìn anh.
– Tôi đâu có nói gì, sao cô lại phải giải thích nhiều như vậy?
Tôi ngượng ngùng cúi mặt. Phát hiện ra anh rõ ràng là muốn trêu đùa tôi. Chút ngượng nghịu trôi qua rất nhanh. Hoàn tiếp tục dẫn tôi đi tham quan một vòng, khiến tôi quên mất cả mục đích ban đầu định tới đây. Có lẽ vì mải ngắm nghía, lúc tôi ngẩng lên đã không thấy Hoàn đâu nữa. Tôi đút vội một món đồ xinh xinh bằng gỗ khác vừa mới mua được, đảo mắt tìm anh. Khu chợ đông đúc khiến việc tìm kiếm của tôi có chút khó khăn, lại thầm trách bản thân ham vui, già đầu rồi mà còn để bị lạc.
Cuối cùng tôi nhìn thấy bóng Hoàn đang đứng cách đó không xa, hình như còn đang nói chuyện với một người khác, chỉ có điều người đó bị khuất khiến tôi không nhìn rõ mặt. Lúc tôi muốn tới gần thì bị một đám đông chen ngang, chờ qua được lại chỉ thấy mình Hoàn đứng ở chỗ cũ. Tôi vội vàng chạy tới
– Thì ra là anh ở đây, em còn tưởng là bị lạc chứ! – Tôi cười cười
– À! Tôi có một chút việc ấy mà. Tiện thể lại gặp thầy giáo Hoàng cho nên mới nói vài câu. – Hoàn giải thích, mắt nhìn về phía xa. Tôi theo tầm mắt anh nhìn theo thì chỉ thấy đám đông đã che khuất thân hình của vị thầy giáo kia. Tôi tiếc nuối nhìn theo
– Là thầy giáo lần trước anh và em tới có phải không?
– Ừ! Chính là cậu ta!
Tôi lại ngó nghiêng một hồi, nhưng thầy giáo kia đã hoàn toàn khuất dạng.
– Hai lần đều không gặp được. Em vẫn muốn biết mặt thầy giáo ấy! – Tôi có chút tò mò nhìn anh, Hoàn lại nói
– Hay để chiều nay tôi dẫn cô đi?
Tôi đột nhiên nhớ lại quãng đường vô cùng vất vả kia, hai chân tự nhiên nhũn ra. Cười giả lảng
– Ơ! Anh cũng có việc của mình mà. Chắc là em và thầy giáo ấy không có duyên gặp mặt rồi!
Hoàn không nói gì nữa, trở lại hàng dây da mua thêm hai cuộn dây thừng. Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra hình ảnh lờ mờ của người con trai kia, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng rõ ràng rất quen thuộc. Tất nhiên tôi không tò mò đến mức nhất định phải đến gặp mặt. Cuộc sống này vốn có rất nhiều người đi ngang qua cuộc đời ta, nếu là duyên thì sẽ gặp lại, nếu không có duyên thì cũng không cần níu kéo. Giống như…tôi và Vũ vậy! Khoảng thời gian bốn năm không phải là ngắn, nhưng tôi vẫn cố chấp không chịu từ bỏ. Rõ ràng cảm thấy giữa hai chúng tôi không nên gặp lại nhưng tôi vẫn mải miết đi tìm. Tôi thở dài, không biết vì hụt hẫng hay vì bất lực trước bản thân.
………………..
Tôi ở nhà Hoàn thêm hai ngày, đến ngày thứ 4 mới từ biệt anh. Hoàn ra tiễn tôi một đoạn, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như vậy, tôi cười
– Cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy ngày qua, Ưm..không biết lấy gì, em tặng anh một bức ảnh nhé!
Tôi nói rồi