Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326255

Bình chọn: 9.00/10/625 lượt.

rút ra một tấm chụp cánh rừng hoang sơ, địa điểm mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, coi như là kỉ niệm, đưa cho Hoàn. Anh cũng mỉm cười

– Tôi sẽ giữ nó cẩn thận! Cảm ơn cô!

– Nếu như có cơ hội, em nhất định về thăm anh!

Trong ánh nắng, tôi thấy Hoàn trầm ngâm, nhưng khóe môi vẫn ẩn chứa một nụ cười dịu dàng.

– Đi đường cẩn thận!

Tôi gật đầu, dạ một tiếng. Đường rừng núi khó khăn lắm mới tìm được một chiếc xe, tôi vẫy tay với Hoàn, ra hiệu anh không cần tiễn nữa. Chiếc xe từ từ chuyển bánh, từ xa nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng anh chìm vào khoảng xanh bất tận của núi rừng Lục Ngạn. Tuy rằng đã trải qua biết bao cuộc chia tay, tôi vẫn cảm thấy buồn.

Ngả người ra băng ghế phía sau, mắt tôi mông lung nhìn về một khoảng sáng vô định ngoài cửa sổ, từng hình ảnh nhòe nhoẹt như bị nước mưa làm ướt đẫm, lại có cảm giác giống một cuộn phim bị lỗi, mải miết chạy. Đút tay vào túi áo, tôi nhớ ra bùa bình an mà anh tặng. Trong phút chốc nhớ lại giọng nói ấm áp của anh

– Tặng cô cái này, tuy rằng tôi cũng không tin lắm, nhưng người ta bảo có bùa bình an trong người, sẽ có thể tìm được thứ mà cô mong muốn. Tôi không biết chữ nên đã nhờ thầy giáo viết hộ. Chúc cô may mắn!

Tôi xoay xoay lá bùa trong tay, kì thực tôi cũng không tin, nhưng trong khoảnh khắc, cũng muốn nuôi một chút hy vọng mong manh, muốn có một điểm tựa để dựa vào. Lá bùa màu vàng nhạt, thơm thơm mùi gỗ, bên trong được gấp theo hình củ ấu, còn có một sợi dây nhỏ hồng hồng xỏ qua. Bên ngoài viết một chữ “An” rất đậm. Tôi chợt ngẩn người, nhìn chăm chăm vào chữ “an” kia, trái tim tự nhiên đập mạnh. Tôi vội vã tháo lá bùa ra, bên trong là hai hàng chữ nhỏ, viết bằng mực, dường như vừa mới khô. Trên đó còn đọng lại một chút hương thơm, ngay ngắn viết: “Không cầu phú quý, chỉ cầu bình an!”

Tôi lặng người “Không cầu phú quý, chỉ cầu bình an!”

Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 69

Hoàn đang sắp xếp đống đồ đi săn vào trong gùi, chuẩn bị cho cuộc săn mới, bóng lưng từ xa cặm cui bện lại đoạn dây thừng cho chắc chắn. Đến lúc gần xong ngẩng lên, không kìm nổi kinh ngạc khi thấy tôi đang vội vã chạy về phía anh. Trên tay là túm balo màu xanh nhạt, tay trái nắm một vật gì nhìn không rõ. Mồ hôi tôi bết lại một mảng trên trán, giống như vừa mới bị rượt đuổi. Hoàn ngạc nhiên

– Cô..sao lại…

Tôi thở dốc, tim đập mạnh tưởng như có thể bay ra khỏi lồng ngực, vội vã ngắt lời anh

– Anh! Thầy…thầy giáo mà anh nói. Thầy ấy tên là gì?

Hoàn trông thấy vẻ mặt căng thẳng của tôi, có chút không hiểu. Tôi lại hồi hộp đến mức nín thở, cả thân người run rẩy như một ngọn cỏ non bị gió bão vùi lấp. Hoàn hơi nhíu mày

– Để tôi nhớ xem. Tên là..cái gì Vũ. À phải rồi! Là Hoàng Thiên Vũ!

Toàn thân tôi bất động, đông cứng lại, balo trên tay rớt bịch một cái xuống nền đất.

…………

“Nếu là duyên thì sẽ gặp lại, nếu vô duyên, có cố níu kéo cũng không được”. Tôi bần thần nhớ lại câu nói trước đó của mình, khuôn mặt ngây ra. Là có duyên hay vô duyên? Nếu là có duyên, tại sao tôi tìm cậu suốt 4 năm qua mà không gặp, tại sao đã ở gần trong gang tấc nhưng lại không thể nhận ra? Còn vô duyên, sao trong phút cuối cùng tôi lại tìm thấy cậu? Tôi vò đầu, gắng xua đi những ý nghĩ hỗn độn, nhưng lại chỉ cảm thấy rối rắm hơn. Bước chân vô định bước trên đường, dường như tôi không còn suy nghĩ được điều gì khác nữa. Hoàn thấy tôi bước chậm chạp thì ngoái lại chờ, dường như nét thắc mắc trên mặt không hề thay đổi.

Tôi biết, lúc tôi đột ngột quay lại, hỏi tên vị thầy giáo kia rồi sững sờ làm rơi hết đồ đạc, sau đó lại bắt anh dẫn tôi tới chỗ thầy giáo ấy đã khiến anh ngạc nhiên tới mức nào. Nhưng vì vẻ mặt thất thần của tôi mà anh không hỏi. Chỉ lẳng lặng dẫn tôi đi. Quãng đường lần này so với lần trước dường như dài hơn cả cây số, thế nhưng tôi lại nhất quyết không chịu dừng lại nghỉ. Giống như một quả bóng căng phồng, chỉ cần tôi dừng lại, sẽ lập tức nổ bung. Những ý nghĩ về cậu, hàng ngàn câu hỏi đang bủa vây lấy tôi. Xen lẫn là cả sự sợ hãi mơ hồ. Khoảnh khắc gặp mặt trong chốc lát khiến tôi run rẩy, giống như một giấc mơ, tưởng chừng có thể tan vỡ vào buổi chiều hạ oi ả. Tôi không muốn. Đã 4 năm tìm kiếm, đã gần như mất hết hy vọng, nếu như lần này không phải là cậu, tôi không biết tôi sẽ như thế nào nữa. Bước chân tôi gấp gáp, dường như mệt mỏi cũng không thể khiến tôi dừng lại. Tôi sợ rằng chậm một bước thì cậu sẽ lại biến mất. Mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi không thể chịu đựng điều ấy thêm một lần nào nữa.

– Cô có cần nghỉ ngơi một chút không? Chúng ta mới đi được nửa đường thôi, cô sẽ không chịu được! – Hoàn đắn đo nhìn mồ hôi rịn trên tóc tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết

– Em có thể đi tiếp! Đừng dừng lại!

Hoàn khẽ nhíu mày, nhưng đã bị ánh mắt khẩn thiết của tôi chặn lại. Thảm lá dưới chân lạo xạo tiếng bước, âm thanh mỏng như sợi tơ đàn khẽ căng lại. Càng đến gần, tôi càng thấy trái tim mình đập rộn rã. Và trước khi bị cảm giác khó thở ấy nhấn chìm, ngôi nhà của thầy giáo kia đã hiện ra trước mắt. Tôi từng đến đây một lần, so với lần đó, nó không thay đổi lắm. Vẫn có một sà