XtGem Forum catalog
Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326030

Bình chọn: 8.5.00/10/603 lượt.

o hàng màu đỏ tiến đến nhà cô. Nhân viên giao sữa mặc đồng phục màu xám, trước ngực có thêu chữ nhưng cô không đọc được. Anh ta – lúc này thì cô đã xác định được giới tính của kẻ lạ mặt – khá cao, nhưng vì khe cửa thấp nên cô không nhìn thấy mặt. Vừa thấy người đó đặt chai sữa xuống, cô vội vàng mở cửa. Nhảy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của người lạ măt. Trong phút chốc cả hai người đều sững lại.

– Sao…sao lại là anh? – Cô tròn mắt nhìn Vũ trong bộ đồng phục, tay trái còn cầm chai sữa chưa kịp đặt. Vũ thì sững người nhìn cô, nhưng trong phút chốc lại nở một cười gian tà

– Anh biết là em muốn quyến rũ anh, nhưng như vậy thì hơi lộ liễu quá đấy!

– Hả? – Cô ngẩn người. Lúc này mới nhìn lại bản thân mình. Mặt cô trong phút chốc đỏ bừng. Á lên một tiếng rồi đóng sầm cửa lại, cắm đầu lao vào nhà vệ sinh

Thì ra vì Mai dậy sớm, chỉ lo bắt quả tang kẻ giấu mặt nên quên không thay đồ, vẫn còn mặc nguyên bộ đồ ngủ vô cùng…khiêu gợi. Thực ra nó là đồ khuyến mãi lúc cô đi mua hàng, vì hôm qua làm ướt quần áo ngủ nên đành phải lấy ra mặc tạm. Không ngờ lại bị Vũ nhìn thấy. Cô không ngừng gõ gõ vào đầu mình. Thầm nghĩ không biết đối mặt với anh ra sao.

Loay hoay một hồi mới thay được bộ quần áo đi làm, Mai lúng túng ra mở cửa. Trong lòng thầm mong Vũ bỏ đi rồi. Nhưng khi cô vừa mở ra đã thấy anh vẫn đứng nguyên vị trí cũ, cao hứng nhìn cô, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười mà theo cô nhận xét lúc này là vô cùng, vô cùng đểu giả

– Anh cười cái gì? – Mai ngượng ngùng gắt lên với anh, lầm bầm – Đồ dê xồm!

Vũ nhướn mày nhìn cô

– Là ai muốn quyến rũ người khác bây giờ còn đổ lỗi cho anh?

Cô lườm anh, quyết định không nên đôi co với con người này. Vũ ngừng cười, đội chiếc mũ xám cùng màu lên đầu rồi đặt chai sữa vào tay cô, không quên ghé vào tai cô

– Anh phải đi làm rồi! Tạm biệt!

Nói rồi anh lên xe, còn Mai vẫn đứng sững tại chỗ, chỉ vì vế trước của câu nói: “Anh không biết là em cũng rất tuyệt đấy!” kèm theo đó là một nụ cười trên cả đểu giả. Cô hét toáng lên theo bóng xe của anh

“Đồ biến thái Hoàng Thiên Vũ!!”

Trên chiếc xe màu đỏ đang lao nhanh, khuôn mặt anh nở một nụ cười.

….

Chiều

Mai đang ngồi thu xếp lại đống ảnh để chuẩn bị nộp, cô có thói quen xem lại những thứ mà mình chụp được. Lúc kéo ngăn tủ để lấy kéo, cô vô tình thấy bức ảnh của Vũ. Lần tới nhà anh cô đã tranh thủ xin vài bức, luôn cất giữ cẩn thận, chỉ có bức hồi anh còn nhỏ là bị bỏ lại ở Lục Ngạn. Nhìn khuôn mặt kiêu căng đáng ghét đang cười, cô không khỏi cau mày, búng một cái. “Đồ đáng ghét” Mai hầm hừ. Nhớ lại sáng nay bị anh trêu, nỗi uất hận vẫn còn đây. Cô đặt bức ảnh xuống, nhìn sang ngôi nhà bên cạnh còn đang khép cửa. Đột nhiên chống cằm suy nghĩ.

Cô trở về thành phố được nửa năm, sau khi gặp Vũ ở trường, anh đã chuyển về đây sinh sống, thuê một nhà trọ ngay cạnh nhà cô, thậm chí chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy nhà nhau. Vũ nói là tình cờ vì khu này nhà rẻ, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác anh cố tình thuê gần đây. Rồi anh làm thêm cho một nhà hàng gần nhà, mỗi sáng lại đi giao sữa. Có điều cô vẫn không hiểu anh đặt sữa trước cửa nhà mình là có ý gì. Sáng nay bị hớ một phen nên quên chưa hỏi.

Việc Vũ trở lại hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Mai, bởi khi cô đã tưởng rằng có thể buông tay thì anh lại trở về. Vũ không nói cho cô nghe đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không hỏi. Có lẽ cô sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, việc có Vũ bên mình, chỉ e rằng tỉnh dậy thì giấc mơ sẽ kết thúc, ngôi nhà đối diện với cánh cửa luôn hé mở và khuôn mặt mỉm cười nhìn cô hàng ngày sẽ tan biến. Cô sợ hỏi về Vĩ, dường như vẫn còn một thứ rào cản vô hình ngăn trở hai người. Cô không định rõ được. Vì thế cô chọn im lặng, chọn ích kỉ để có thể giữ mãi những khoảng khắc này.

Thở dài một tiếng. Cô cất ảnh vào trong túi. Quyết định xuống phố mua ít đồ, tiện thể ghé qua chỗ Vũ làm việc.

.

Đẩy nhẹ cánh cửa kính, cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Hai nhân viên phục vụ vui vẻ ra chào cô. Mai mỉm cười rồi tiến đến một bàn gần cửa sổ. Nhà hàng này không rộng lắm, cũng không đắt đỏ như nhà hàng trước kia của nhà anh, tuy nhiên nó lại có một cảm giác rất gần gũi. Mai thích ngồi ở góc trong cùng, lặng lẽ quan sát xung quanh. Thực ra người mà cô muốn quan sát là Vũ. Giống như một thói quen nhất định, cô chỉ ngồi yên, không báo trước cho anh, lẳng lặng nhìn ngắm anh làm việc. Một tay tì lên cằm, hai mắt dõi theo từng cử chỉ của anh. Khuôn mặt Vũ lúc làm việc khác hẳn anh chàng giao sữa mỗi sáng, rất nghiêm nghị và tập trung. Dáng vẻ cũng chững chạc hơn so với hồi còn đi học.

Được một lúc thì vài vị khách khác tiến vào, họ ngồi phía trên Mai một bàn, háo hức nhìn về phía quầy thu ngân rồi thì thầm.

– Đấy, tớ đã bảo mà, quán này có anh quản lí tuyệt vời luôn! – Một cô ré lên phấn khích.

– Ừ! Ừ! Ôi! Sao lại có người đẹp trai thế nhỉ! A! A! Anh ta đang nhìn tớ kìa! – Cô bạn bên cạnh cũng hào hứng không kém. Khi cô nhìn ra thì chỉ thấy Vũ đang chăm chú xem cuốn sổ ghi chép.

– Bữa này tốn kém một chút cũng không tệ, coi như là phí ngắm trai đẹp! – Cô gái kia vuốt vu