Học viện thiên tài

Học viện thiên tài

Tác giả: Tử Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325901

Bình chọn: 9.00/10/590 lượt.

hoang tưởng rồi. Tôi nhắm mắt. Đẩy cánh cửa kính lại. Tiếng gió và tiếng gọi bên tai cũng chìm vào im lặng.

– Tuyết Mai!!!! Tuyết Mai!!! – Cậu hét lên khi vừa thấy chiếc xe về thành phố ngang qua, từ khoảng cách xa đã nhìn thấy Mai đang ngồi bên cạnh cửa sổ, cậu muốn hét gọi nhưng vô ích. Chiếc xe lướt qua mặt rồi lao nhanh về phía trước. Vũ đuổi theo nhưng vô ích. Cánh cửa cuối cùng khép lại.

Cô ấy không nghe thấy!

Lá thư trên tay rơi xuống đất, bị một trận gió khác ào tới cuốn đi.

Cuối cùng, tôi đã thực sự tin vào định mệnh!

Đọc tiếp Học viện thiên tài – chương 70.2 (end)

Không biết là bao lâu tôi mới trở về thành phố. Cảm giác xa nơi này bốn năm, vừa lạ lẫm, vừa ngỡ ngàng. Giống như một đứa con xa quê vừa mới trở về nhà. Tôi lặng nhìn những con phố, những dãy hàng. Một cảm giác trống rỗng vô hạn.

Cuối mùa hè, Hà Nội vẫn còn nắng gắt. Người đi lại trên phố đông đúc, chỉ có mình tôi đứng yên một góc, trên người không có một món đồ giá trị. Tự nhiên thấy mình giống kẻ vô gia cư. Mà hình như là vô gia cư thật. Tôi lăc lắc đầu, quyết định gọi nhờ điện thoại cho một chị cùng tòa soạn, vay ít tiền để thuê nhà. Lại còn phải mua máy ảnh mới, rồi vài thứ lặt vặt nữa. Trong đầu tôi đột nhiên nhớ tới Nhân. Lúc tiễn tôi đi, anh từng nói khi nào có khó khăn hãy gọi cho anh, anh sẽ lập tức đến. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ sẽ trở về khi có thể tha thứ cho anh. Đã bốn năm, không biết hiện tại anh như thế nào. Tôi không biết mình có thể tha thứ cho anh chưa, nhưng vẫn không cách nào gặp lại. Tôi chợt thở dài.

Rẽ vào một khu phố vắng người, xung quanh ảm đạm chỉ có vài quầy hàng ế ẩm. Hương vị quen thuộc lâu ngày không được ngửi bay vào mũi. Chợt nhớ ra cả tháng nay trên Lục Ngạn chắc chỉ ăn măng và đồ rừng, quên cả hương vị bánh kem. Nhớ tới Lục Ngạn tôi chợt chùng lại. Quên đi thôi. Tuyết Mai! Bắt đầu cuộc sống mới đi nào!

….

Khó khăn lắm mới thuê được một ngôi nhà giá rẻ. Bốn năm qua số tiền dành dụm được đều là để lang bạt tìm Vũ, hiện tại trong túi chẳng còn một xu. May mà chị Loan và tôi cũng khá thân thiết, mới cho tôi vay tiền. Khu nhà không đầy đủ tiện nghi, nhưng cũng khá gọn gàng. Tôi thu xếp một hồi đã thấm mệt. Ra siêu thị mua hai gói mì tôm rồi về úp. Nằm trong căn nhà trống trải, tôi đột nhiên nhận ra mình bỏ quên rất nhiều điều. Thở dài một tiếng. Công việc có lẽ tuần sau mới bắt đầu được.

.

Hôm đến tòa sạn, tôi bị cằn nhằn rất nhiều về vụ “bê bối” ở Lục Ngạn. Biên tập nhắc đi nhắc lại việc tôi lên đấy cả tháng trời mà không có được một bức ảnh nào. Các chị cùng chỗ làm thì nói tôi bị anh nào trên đó bỏ bùa, lúc về còn quên hết cả đồ đạc. Tôi chỉ cười trừ.

Lục Ngạn trở thành một nỗi đau. Tôi lặng lẽ xếp nó vào một góc. Có người bảo nỗi đau nếu cứ để đấy và lâu ngày không nhìn đến thì nó sẽ tự lành. Không biết nó có thực sự lành hay không, nhưng ít nhất có thể huyễn hoặc bản thân để mà không đau nữa. Những ngày tháng của tôi trôi qua bình thường. Không giống như lúc tự do đi khắp nơi chụp ảnh. Về thành phố phải lo đủ thứ chuyện. Chỉ riêng một ngày ăn uống như thế nào cũng là cả một vấn đề. Nửa tháng đầu tôi ăn toàn mì tôm, đến mức thùng rác trong nhà không có gì khác ngoài vỏ mì. Mấy hôm sau thì bị đau bụng. Đành nấu cơm rồi mua đồ về nấu. Một chị cùng tòa soạn thấy tôi ở một mình rủ về ở cùng cho đỡ buồn. Tôi từ chối. Chẳng biết tại sao nhưng tôi không còn thích ồn ào nữa. Mỗi ngày lặng lẽ đi về, lặng lẽ ăn cơm, đi ngủ. Sáng hôm sau lại lặng lẽ đi làm.

Đến ngày lĩnh lương tôi bị trừ đến nửa tháng, chị Loan đành miễn cưỡng cho tôi vay thêm một tháng, đợi tháng sau lĩnh lương rồi trả. Tôi cảm ơn chị ấy, hứa hẹn có tiền sẽ mời chị đi ăn. Chị ấy chỉ cười.

Tôi đã từng nghĩ có lẽ sau khi trở về mình sẽ giống như một bóng ma dật dờ, sống dở chết dở, nhưng sự thực thì tôi lại sống rất ổn. Giống như chẳng còn chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tôi được nữa. Những kí ức sâu thẳm cũng bị tôi vùi lấp, khóa kín vào ngóc ngách sâu nhất.

….

Cuối tháng được nghỉ một ngày, tôi thong thả tản bộ, ngắm đường phố. Những con đường lâu ngày không bước chân tới, thấy lạ lạ. Đầu ngõ có mùi hương hoa sữa sực nức. Không hiểu sao tôi không ưa loại hoa đã vào trong thơ ca này được. Mùi của nó hăng hắc, rất khó ngửi.

Trên phố vẫn ồn ào, nhịp sống dường như chưa bao giờ chậm lại. Tôi đi một hồi, không ngờ lại dừng chân trước một ngôi nhà lớn. Lúc nhìn lên, chính tôi cũng phải ngỡ ngàng. Nhà của Vũ.

Cánh cổng màu xanh nhạt đã cũ kĩ đi ít nhiều. Rặng hoa vươn ra bên ngoài giờ héo rũ, không có người chăm bón nên đã chết cả. Nằm lặng lẽ bên hàng rào. Trong nhà im lìm, tưởng chừng như không có bất cứ hơi thở nào của sự sống. Tôi lặng người. Tại sao mình lại đến đây?

Có lẽ bởi vì thói quen. Trước kia cùng cậu đi học về, cùng cậu chăm sóc những rặng hoa này. Đã lâu như vậy, không ngờ bàn chân không định hướng vẫn còn nhớ đường. Cánh cửa đã bị khóa, tôi không cách nào vào được. Bốn năm trước, sau khi xảy ra chuyện, mẹ Vũ đã sang nước ngoài. Hiện tại cũng chẳng còn ai biết tin tức.

Tôi đứng lặng trầm ngâm. Làm một việc gì nhiều lần s


Snack's 1967