
Hướng dẫn xử lý rác thải
Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3211734
Bình chọn: 10.00/10/1173 lượt.
y cũng khinh tao đúng không? Khinh tao danh nghĩa là hiệu trưởng, trên thực tế chỉ là một thằng thợ dạy học nghèo kiết xác, tiền kiếm cả năm còn chưa đủ cho bọn đó đánh mạt chược? Mày mất việc, tao không làm được gì khác ngoài việc thở vắn than dài, mày lấy tao là mày khổ đúng không? Tao phải cho chúng mày thấy ai lợi hại hơn! Ai là chủ cái nhà này!”.
Hắn vừa nói vừa ra sức lắc Tư An. Diêu Diêu phía sau không ngừng gào thét khóc lóc. Tư An liều mạng vùng vẫy, hai chân đạp lung tung, dùng hết sức mạnh toàn thân kéo tay hắn ra. Nhưng tay hắn rắn chắc như kìm sắt, thân hình to lớn như quả núi không đẩy ra được. Đến lúc đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, cô ta từ bỏ buông xuôi… Thôi, có lẽ chết là cách giải thoát tốt nhất… Đến tận lúc một chiếc xe tải lớn đi qua, ánh đèn loá mắt chiếu vào trong xe, chiếu lên khuôn mặt dữ tợn của Dương Thành, hắn mới tỉnh táo lại được một chút…
Lúc Tư An tỉnh lại thì xe đã chạy bình thường. Con gái trên ghế sau không biết là khóc mệt hay là được dỗ dành mà đã ôm búp bê ngủ rồi. Trên xe chỉ có tiếng nhạc du dương, bình yên như vụ tranh chấp suýt nữa khiến cô ta mất mạng vừa rồi không hề xảy ra.
Cô ta sờ sờ cổ mình, chỉ cảm thấy đau rát. Sờ sờ tai, tai phải vẫn ù ù, tai trái vẫn có thể nghe được âm thanh.
“An An, hứa với anh, đừng cãi nhau với anh nữa, gia đình chúng ta sẽ sống hòa thuận, được không? Anh không biết vì sao người ta lại cho rằng ly hôn là chuyện tốt. Nếu em bỏ anh, anh nhất định sẽ đau khổ không sống nổi, lúc đó không biết lại làm ra chuyện gì… Vừa rồi em ngất đi, anh ngỡ em sẽ không tỉnh lại nữa. Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn lái xe lao xuống cầu vượt, cả nhà cùng chết, lại được sống bên nhau ở thế giới bên kia…”.
Tư An vẫn có một chiếc ba lô dùng trong trường hợp khẩn cấp, cô ta mua khi xảy ra vụ động đất ở Tứ Xuyên, nhưng trong ba lô lại không phải đồ dùng khi động đất mà là chứng minh thư, hộ khẩu, hộ chiếu, thẻ bảo hiểm xã hội, kết quả giám định thương tật, sổ bệnh án, một ít tiền mặt và vài bộ quần áo. Cô ta giấu chiếc ba lô này dưới gầm giường, nơi chồng cô ta vĩnh viễn không bao giờ nhìn tới. Mùng hai tháng Một, chồng được mấy người bạn gọi ra ngoài uống rượu, trước khi đi còn trao cho cô ta một nụ hôn, cô ta trợn tròn mắt, trong đầu lại nghĩ cách chạy trốn.
Cô ta nghe tiếng cửa chống trộm bị khóa lại, vội vã bật dậy khỏi giường, tìm ba lô khẩn cấp, mở tủ quần áo ra sức nhét đồ vào ba lô. Sau khi nhét được một nửa ba lô, cô ta lại bắt đầu nhét đồ của con gái vào. Cô ta đã vô số lần hình dung việc này trong đầu, nhưng đây mới là lần đầu tiên hiện thực hoá việc đó. Sau khi sắp đồ xong, cho thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm vào ví, cô ta đeo ba lô lên lưng, đánh thức con gái dậy.
Diêu Diêu dụi mắt nhìn mẹ và chiếc ba lô: “Mẹ ơi, mẹ con mình đi du lịch à?”.
“Ờ. Mẹ con mình đi du lịch”. “Bố có đi cùng không?”.
“Bố có việc phải ở nhà, mẹ và Diêu Diêu đi thôi”. “Bà nội có đi cùng không?”.
“Bà nội cũng không đi”.
“Vâng!”. Diêu Diêu đứng bật dậy: “Mẹ con mình đi du lịch nào!”.
Sau khi lên xe buýt liên thành phố, tâm tình cô ta bình tĩnh lại một chút, cầm điện thoại di động gọi một số điện thoại được một người bạn cho: “A lô! Luật sư Lâm, Lâm Gia Mộc đúng không?”.
Sau khi thấy bên kia xác nhận, cô ta hít sâu một hơi: “Tớ là Tư An, chắc là bạn không nhớ tớ, tớ là bạn học cùng khóa với bạn. Tớ có một việc liên quan đến sống chết muốn nhờ bạn, khoảng ba tiếng nữa tớ sẽ tới thành phố A, bạn có thể tới đón tớ được không?”.
Cô ta đặt điện thoại xuống, nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, xoa cái cổ dưới cổ áo dựng cao.
“Mẹ, tay mẹ lạnh quá”, con gái cầm tay cô ta. “Ừ”.
Người đàn ông ngồi ghế sau cô ta châm một điếu thuốc, người nồng nặc mùi rượu, huyên thuyên với người ngồi bên cạnh. Tư An co rúm người, cầm chặt tay con gái.
“Mẹ con cháu đến thành phố A du lịch hay là thăm người thân?”. Một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh hỏi.
Tư An không nói gì, Diêu Diêu vui vẻ trả lời: “Mẹ con cháu đi du lịch! Không cho bố đi cùng!”.
“Ờ”. Người phụ nữ trung niên quan sát Tư An. Tối qua cô ta bị ăn tát, trên mặt vẫn còn vết ngón tay: “Về nhà mẹ đẻ à? Bọn trẻ bây giờ suốt ngày cãi nhau”.
“Chuyện nhà người khác cô không hiểu, làm ơn đừng bình luận lung tung”. Tư An nói lạnh lùng, kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống thấp hơn. Cô ta chỉ mong tất cả mọi người đừng chú ý tới mình, nhưng câu nói vừa rồi của người phụ nữ này lại làm mấy người xung quanh đều nhìn về phía cô ta.
“Bọn trẻ đúng là khó tính”, người phụ nữ trung niên chép miệng: “Thời cô còn trẻ…”.
Người phụ nữ trung niên bắt đầu lải nhải kể chuyện nhà mình, vợ chồng cãi nhau đánh nhau… Tư An nhắm mắt lại làm bộ không nghe thấy, mọi người trên xe cũng không ai tiếp lời, người phụ nữ trung niên cũng không nói nữa.
Điện thoại của Tư An đổ chuông, cô ta nghe điện thoại: “Tôi phải ly hôn, thỏa thuận tôi để trên bàn uống nước, anh không đồng ý thì tôi sẽ đến tòa án khởi tố. Lần này anh nhờ ai nói giúp cũng vô dụng, bố mẹ tôi cũng không biết tôi ở đâu”.
Cô ta nói xong liền tắt điện thoại, tháo SIM ra, kéo cửa sổ ném ra ngo