XtGem Forum catalog
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211725

Bình chọn: 8.00/10/1172 lượt.

hèo khổ mà thôi, tôi muốn mẹ tôi được sống sung sướng…”.

“Cô cho rằng cuộc sống thế nào là sung sướng? Có tài sản vài chục triệu như cô mà vẫn phải trốn đông trốn tây à? Nếu ông cụ quan tâm đến cô và con trai cô thì tại sao lại để mặc Diêu Mạt Lỵ muốn làm gì thì làm như vậy?”.

“Tôi… ông ấy chỉ quan tâm đến con trai”. Làm gái bao của ông cụ cũng phải trong sạch, Giả Dương Dương mặc dù có sắc đẹp, cũng có thủ đoạn, nhưng chung quy là không được trong sạch: “Tôi chỉ muốn giúp con trai tôi tranh giành…”.

“Tranh giành cái gì? Bây giờ nó bao nhiêu tuổi? Đã được một tuổi chưa? Cho dù được ông cụ thừa nhận thì cô có thể bảo vệ được nó cả đời không?”.

“Tôi…”.

“Tôi đã liên lạc với một người, người đó sẵn sàng giúp cô và con trai cô. Chỉ cần cô tới địa chỉ này trước ba giờ chiều ngày mai”. Lâm Gia Mộc đưa cho cô ta một tấm danh thiếp.

“Bà ta…”.

“Bà ta mới là người trong lòng ông cụ, cũng từng có thai một đứa con trai, nhưng đã sảy thai vì ‘tai nạn bất ngờ’ nên không thể sinh đẻ nữa… Bà ta sẵn sàng bỏ ra năm triệu đổi lấy con trai cô. Bà ta còn bảo đảm sẽ giúp cô và mẹ cô di cư, thay tên đổi họ để Diêu Mạt Lỵ vĩnh viễn không tìm được cô”.

“Năm triệu…”, cô ta cũng có năm triệu.

“Bà ta cũng sẵn sàng mua lại tài sản của cô ở trong nước với giá gấp đôi. Nếu cô chỉ muốn mẹ cô sống cuộc sống yên ổn thì số tiền đó đủ để hai mẹ con cô tiêu cả đời. Đương nhiên cô cũng có thể từ chối tôi, tiếp tục đọ sức với Diêu Mạt Lỵ dựa vào lời hứa miệng của ông cụ”.

Trước khi gặp ông cụ, Giả Dương Dương không bao giờ gặp khó khăn với đàn ông. Đám đàn ông đó vung tiền như rác vì cô ta, tranh giành nhau vì cô ta, bất cứ người đàn ông nào cũng có thể bị cô ta đùa bỡn trong tay. Sau khi biết ông cụ, cô ta cho rằng mình đã tìm được cơ hội đổi đời, Diêu Mạt Lỵ dù sao cũng là hoa tàn nhụy rữa, cô ta mới là…

Nhưng tất cả những chuyện xảy ra từ đầu đến giờ đều cho thấy cô ta đã sai. Mặc dù ông cụ cho cô ta một số lợi ích nhưng cũng chỉ chăm sóc như tình nhân thông thường. Nếu không phải cô ta sinh được con trai thì chưa chắc ông cụ đã nhớ tên cô ta. Khi mới bị Diêu Mạt Lỵ săn đuổi, cô ta cũng từng xin ông cụ giúp đỡ, nhưng câu trả lời luôn là ông cụ đi công tác không có nhà. Cuối cùng Diêu Mạt Lỵ đe dọa đến tính mạng đứa bé, cô ta mới được gặp một trợ lý của ông cụ, người này sắp xếp cho hai mẹ con trốn về thành phố A. Sau khi thu xếp ổn thoả cho hai mẹ con, viên trợ lý đó cũng lấy cớ có việc và bỏ đi. Lúc đó cô ta mới hiểu, không những cô ta không là gì cả mà giá trị của con trai cô ta cũng không lớn như trong tưởng tượng…

“Bà ta nói được làm được chứ?”.

“Là XX giới thiệu tôi với bà ta”. Lâm Gia Mộc nói ra một cái tên, một cái tên cô chỉ nói xong là sẽ quên ngay.

“Được. Bây giờ tôi sẽ đi luôn…”, Giả Dương Dương đứng lên. Trong cuộc tranh đấu của những người ở ngôi cao đó, cô ta chỉ là một con tốt thí, thậm chí còn không bằng cả An Lăng Dung(*). Cô ta đã dập tắt những ảo tưởng đó, nghĩ đến những lời dạy của mẹ, cố gắng kiếm tiền bằng đôi tay mình, không thẹn với lương tâm, sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời… Mặc dù vất vả, nhưng ít ra có thể sống yên ổn, không có cánh thì không được nghĩ đến chuyện lên trời xanh, đặt chân dưới đất mới là an toàn…

Mấy tháng sau, một người nào đó vừa khoe giấy đăng ký kết hôn trên weibo lại khoe giấy chứng nhận ly hôn, chỉ để lại một câu “Thế giới của ba người quá chật chội, tôi lựa chọn rút lui” rồi phóng khoáng ra đi.

Cùng ngày, Lâm Gia Mộc nhận được một bức thư gửi đến từ phương xa. Trong thư chỉ có một bức ảnh, Giả Dương Dương và mẹ đi trên đường phố, hạnh phúc bình yên.

Lời tác giả: Đây là một câu chuyện bình thường, cực kỳ bình thường. Giả Dương Dương chỉ là một vai phụ trong câu chuyện bình thường này. Nhưng trong mắt Hứa Lệ, cô ta lại là cả thế giới.

(*) An Lăng Dung: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hậu cung Chân Hoàn truyện” của Lưu Liễm Tử

Q.16 – Chương 1: Bỏ Trốn

Trích lời Gia Mộc: Từ xưa đến nay quyền lợi đều không phải do người khác dâng lên cho bạn. Nếu bạn không giành lấy cho mình, bạn sẽ không có gì cả.

Tháng 6 năm 2013.

Tỉnh lỵ. Tiểu khu Phồn Vinh.

Cư dân trong tiểu khu Phồn Vinh đã quen với tiếng hai vợ chồng nhà 802 cãi nhau, đánh nhau, thậm chí là la hét chói tai. Thậm chí quen cả tiếng còi xe cảnh sát.

Một đội cảnh sát vừa ngáp vừa ra khỏi thang máy, bấm chuông cửa, có vẻ rất quen với chuyện này.

Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, trắng trẻo, đeo kính đi ra mở cửa. Thấy bọn họ đến, người đàn ông chẳng những không bối rối mà còn tươi cười: “Bà xã tôi thần kinh quá, lại bắt các anh phải tới rồi. Mời các anh vào”.

Cảnh sát nhìn người đàn ông mặc quần đùi áo sơ mi, không nhận điếu thuốc anh ta mời nhưng vẻ mặt cũng không quá mức nghiêm khắc: “Hiệu trưởng Dương, anh cũng là một người văn minh, gia đình có bất hòa cũng không được suốt ngày cãi nhau ầm ĩ như vậy, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng được sao? Vợ chồng sống với nhau sao có thể như anh chị được chứ?”.

“Tinh thần bà xã tôi không tốt, vì mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng cãi lộn. Hôm nay tôi đi