
tiếp khách, uống mấy ly rượu về muộn một chút mà bà xã tôi đã xông tới đánh tôi. Ôi… Tôi cũng bất đắc dĩ, lại gặp phải một bà vợ như vậy”. Hiệu trưởng Dương vừa nói vừa mời mấy người này vào nhà.
Tư An ngồi trên ghế trong bếp, vừa che vết thương trên trán vừa nghe người bên ngoài nói chuyện, cảm thấy trong lòng lạnh buốt như có một tảng băng. Có bao nhiêu người tin rằng cô ta là một người bệnh tâm thần đang được sung sướng mà không biết hưởng, không chịu sống cho thoải mái mà ngày nào cũng phải đập phá đánh nhau…
“Tôi phải kiện anh ta tội bạo hành gia đình”, cô ta lạnh lùng nói. “Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?”, cảnh sát nói: “Tranh chấp gia đình như vậy…”.
“Tôi phải giám định thương tật, tôi phải đến bệnh viện…”. Vết thương trên trán cô ta còn đang chảy máu, cổ tay phải tê dại không còn cảm giác. Cô ta biết mười mấy phút sau cổ tay cô ta sẽ trở nên tím ngắt, hẳn là đã bị gãy xương.
“An An, em đừng lắm chuyện nữa. Anh chỉ đẩy em hơi mạnh một chút thôi mà. Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh sẽ không uống rượu nữa. Chúng ta đến bệnh viện, được không?”.
Hiệu trưởng Dương dịu dàng nói. Nhìn thấy hắn nhỏ nhẹ vỗ về như bây giờ, người nào chưa thấy sự đáng sợ của hắn lúc đánh vợ đều sẽ cho rằng hắn là một người chồng tốt.
“Không, tôi phải giám định thương tật”.
“Chị Tư, chị nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu giám định thương tật thì phải tuân thủ các thủ tục pháp lý”.
“Tôi muốn tuân thủ thủ tục pháp lý”.
Thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy, cảnh sát rất ngán ngẩm: “Vậy cũng được. Chị còn có người thân nào cần thông báo không?”.
“An An, mẹ em bị bệnh tim, muộn rồi, chúng ta đừng quấy rầy mẹ em được không? Diêu Diêu ở nhà ông bà nội chắc cũng ngủ rồi. Nếu nó nhìn thấy em thế này chắc chắn sẽ hoảng sợ”.
Tư An nhìn hắn một cái, giơ tay cho hắn một cái bạt tai. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, lúc đánh người là ma quỷ, sau khi ma quỷ biến mất lại trở thành quý ông. Từ lần đầu tiên cô ta bị đánh cách đây ba năm đến bây giờ, hắn đã diễn trò này ít nhất năm lần rồi. Lần nào cũng thành khẩn xin lỗi, quỳ xuống, viết cam kết, thề độc, mua quà cáp… Dập xương mũi? Không sao, đi Hàn Quốc du lịch nhân tiện chỉnh hình. Gãy xương cánh tay? Không sao, sang châu Âu du lịch điều dưỡng. Hắn hết sức chiều con, cực kỳ hiếu thảo với ông bà hai bên, lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng cô ta, cho đến lần tiếp theo hắn “nhất thời mất kìm chế”.
Hiệu trưởng Dương nghiêng đầu tránh được cái tát này, quỳ một gối xuống đất: “An An, em đừng làm vậy được không? Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi. Nể mặt Diêu Diêu, em bỏ qua cho anh lần này đi! Anh hứa với em sẽ bỏ rượu, sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý”.
Nhìn sắc mặt mấy viên cảnh sát đó, Tư An biết mình lại trở thành “người điên”, hiệu trưởng Dương lại trở thành một quý ông yêu vợ. Dù có đi giám định thì sao? Vẫn sẽ không có ai ủng hộ cô ta, vẫn sẽ không có các trình tự tư pháp, vẫn sẽ không có ai đứng ra nói giúp cô ta…
Tết Dương lịch năm 2014.
Một chiếc xe Volkswagen Magotan chạy như điên trên đường cao tốc. Người đàn ông lái xe nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt cau có. Bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng. Người phụ nữ ngồi trên ghế lái phụ cũng mím môi im lặng, sợ chọc phải ông chồng bị người khác đắc tội trong buổi tụ tập bạn bè. Hắn chính là một người đàn ông như vậy, người khác nói mấy câu đã có thể làm hắn nổi giận, nhưng bề ngoài vẫn lịch thiệp như một quý ông, tất cả cơn giận đều giấu trong lòng, cuối cùng người gặp nạn là cô ta, người “thân thiết” nhất và không tránh đi đâu được.
Cô bé sáu tuổi ngồi trên ghế trẻ em không biết gì về tình hình nguy hiểm trước mắt, vẫn hát ru con búp bê Barbie do một người họ hàng tặng. Người đàn ông nhíu mày càng ngày càng chặt, càng ngày càng không thể chịu được tiếng ồn con gái phát ra: “Đừng hát nữa!”.
Cô bé khựng lại một lát rồi òa khóc. Người đàn ông đột nhiên tấp xe vào làn dừng xe khẩn cấp, đạp phanh xe: “Cô trông con cái kiểu gì thế? Cô xem cô chiều nó thành ra thế nào rồi? Không có giáo dục gì cả, có người tặng quà là nhận ngay, đúng là đồ mất nết!”.
Tư An hơi tức giận. Dương Thành mắng chửi cô ta thế nào cũng được, nhưng mắng con gái là chạm đến giới hạn của cô ta. Cô ta tháo dây an toàn: “Tôi ra ghế sau ngồi với nó”.
“Ai cho cô cởi dây an toàn? Đây là đường cao tốc, có biết không?”. Nghe thấy bố mẹ cãi nhau, cô bé càng khóc to hơn.
“Đừng khóc nữa. Còn khóc là bố bỏ con lại đây đấy”, Dương Thành nói.
Cô bé bị đe dọa càng hoảng sợ, gào khóc nức nở: “Mẹ! Mẹ bế! Mẹ!”. Nghe tiếng khóc của con gái, Tư An cảm thấy như có người xé rách trái tim cô ta: “Tôi xuống ngồi với con”.
Cô ta tháo dây an toàn, chưa kịp mở cửa xe, bàn tay to lớn của người đàn ông đã đánh vào mặt cô ta: “Tao bảo mày không được xuống, mày có nghe thấy không?”.
Lần này Tư An đúng là không nghe thấy gì cả, trong tai toàn là tiếng ù ù, trước mắt là khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông này.
“Mẹ! Mẹ! Tai mẹ chảy máu rồi! Mẹ!”.
Tư An thì thào: “Tôi phải rời khỏi anh… Tôi phải rời khỏi anh…”.
Khuôn mặt người đàn ông càng trở nên dữ tợn, hai tay bóp chặt cổ cô ta: “Chúng nó khinh tao, đến mà