XtGem Forum catalog
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211822

Bình chọn: 7.5.00/10/1182 lượt.

n sau, nhưng trường hợp này có thể chen ngang. Để tôi sắp xếp một chút, một tiếng sau phẫu thuật được chứ?”.

“Được, đương nhiên là được”, Hứa Lệ nói. Lúc ở phòng cấp cứu đã nghe nói phòng mổ và giường ngủ ở khoa chỉnh hình đều rất căng thẳng, thương thế của bà ta không nặng, lại không có “người quen”, chuyển đến khoa chỉnh hình không biết phải chờ đến bao giờ mới được phẫu thuật, mọi người khuyên bà ta cứ tạm ở lại khoa cấp cứu đừng đi vội, nhưng bà ta không muốn làm phiền mọi người nên vẫn nghe lời bác sĩ chuyển tới khoa chỉnh hình, không ngờ lại được phẫu thuật sớm như vậy: “Gia Mộc, cảm ơn cháu”.

“Không có gì, bác sĩ Trương là bạn cháu, cô có thể yên tâm về trình độ của anh ấy”.

Điện thoại của Lâm Gia Mộc báo có tin nhắn, cô cúi xuống thoáng nhìn: “Cô Hứa, cháu còn có việc, Tư Điềm ở đây với cô được không? Cháu sẽ về trước khi phẫu thuật”.

“Không sao, cháu có việc thì cứ đi làm đi, Tư Điềm cũng không cần phải trông cô…”.

“Không được, bên cạnh cô không thể không có ai”. Lâm Gia Mộc liếc một cái, Uông Tư Điềm cùng cô ra ngoài phòng bệnh.

“Tư Điềm, em cẩn thận một chút. Sau khi cô Hứa phẫu thuật xong, em đưa cô ấy về nhà, không được ở lại bệnh viện”.

Bệnh viện đông người khó lòng phòng bị, nhà cô Hứa nói cho cùng vẫn là sân nhà, Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đã tìm hiểu tình hình xong xuôi, dễ dàng bố trí đề phòng. Nói thật, Giả Dương Dương đi đến nước này là lựa chọn của chính cô ta, ăn mặn thì phải chịu khát nước, nhưng một người lương thiện như cô Hứa lại bị thương vì con gái thì đã động chạm đến giới hạn của Lâm Gia Mộc. Cô là một người “ngốc nghếch”, có người chọc giận cô, cô sẽ không bận tâm đối phương là ai, dù có liều mạng cũng phải kéo hoàng đế xuống ngựa. Dì Diêu làm như thế, không cắn một miếng thịt trên người bà ta thì thật sự không phải bản tính của Lâm Gia Mộc.

Q.15 – Chương 5: Bình Thường

Trích lời Gia Mộc: Con giun xéo mãi cũng quằn. Ép người quá đáng, làm việc quá tuyệt tình, có khi chính mình lại tổn thương.

Dì Diêu không hổ là dì Diêu, một vụ tai nạn giao thông không thể tầm thường hơn mà cũng có thể được lên báo đài địa phương, hơn nữa còn được chia sẻ rất nhiều. Nguyên nhân là để khen ngợi tài xế thành phố A có trách nhiệm. Camera giám sát đã ghi lại được toàn bộ quá trình tai nạn, cũng ghi được cảnh tài xế cởi áo băng bó vết thương cho cô Hứa, cùng cô Hứa sốt ruột chờ xe cứu thương. Vô số người bình luận khen ngợi bên dưới video.

Lâm Gia Mộc tắt cửa sổ, trong lòng biết Giả Dương Dương sắp xuất hiện…

Trước mặt Trịnh Đạc tổng cộng có bảy màn hình, tất cả camera giám sát trong phạm vi một trăm mét vuông xung quanh nhà cô Hứa bất kể là công cộng hay tư nhân đều được hiển thị trên màn hình. Một người đội mũ mặc áo lông vũ in hoa màu xanh lam thu hút sự chú ý của Trịnh Đạc. Theo lý thuyết, nếu Giả Dương Dương muốn gặp mẹ thì chắc chắn phải kín đáo, nhưng người phụ nữ này ăn mặc quá nổi bật. Tuy nhiên nếu suy nghĩ cẩn thận thì lại thấy mọi người sẽ chỉ chú ý tới chiếc áo nổi bật này mà không nhớ được chi tiết nào khác. Không thể không nói cô ả Giả Dương Dương này có IQ không thấp.

Trương Kỳ lái chiếc Mini Cooper của mình chạy rất nhanh trên đường cái bên cạnh một khu nhà cũ. Một vũng nước thải không biết ai đổ ra đường bị xe làm bắn vào một phụ nữ mặc áo lông xanh lam in hoa đang gọi điện thoại. Trương Kỳ dừng xe: “Xin lỗi…”.

“Biết xin lỗi mà không biết lái xe chậm một chút à?”. Người phụ nữ lườm Trương Kỳ, Trương Kỳ lấy một tờ giấy ra, trên đó chỉ có hai chữ: Lên xe.

Người phụ nữ sững sờ một lát, hơi do dự… Trương Kỳ nói hai tiếng rất nhỏ: “Sửu Nha”.

Giả Dương Dương ngẩn ra. Tên cô ta khi còn nhỏ là Sửu Nha… Sau khi được mười tuổi, vì cô ta phản đối quá mạnh mẽ nên cả mẹ cũng không gọi cái tên này nữa. Người biết cái tên này chỉ có… Cô ta mở cửa, lên xe.

Trương Kỳ khởi động xe, hoà vào dòng xe cộ. Cách đó không xa, hai người ngồi trên một chiếc xe màu đen hình thức bình thường đậu bên đường hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra ở đây.

Sắp tết, salon tóc còn bận gấp đôi bình thường. Lâm Gia Mộc ngồi đọc báo trong phòng chờ VIP. Sau khi Trương Kỳ đưa Giả Dương Dương đến phòng chờ liền buông rèm pha lê xuống, mở nhạc lên.

“Cô là ai?”. Giả Dương Dương cảnh giác nhìn Lâm Gia Mộc. Dù chỉ để mặt mộc, Giả Dương Dương vẫn là một người đẹp hiếm thấy. Có thể thấy bây giờ cô ta không dùng mỹ phẩm gì trừ kem dưỡng da, nhưng da mặt vẫn cực kỳ mịn màng, không phải mẫu người mũi cao mắt to đang thịnh hành mà là vẻ đẹp quý phái rất dễ nhìn, nói là một bà chủ gia đình giàu có cũng có người tin, ai có thể nhìn ra cô ta là một gái bao chứ?

“Tôi tên Lâm Gia Mộc, là chủ văn phòng tư vấn Gia Mộc”. “Thế tại sao cô biết…”.

“Bà ấy rất lo lắng vì không liên lạc được với cô nên ủy thác chúng tôi tìm cô”.

“Bà ấy… lo lắng cho tôi?”.

“Bà ấy vẫn rất lo lắng cho cô, sợ cô sẽ dùng thanh xuân đánh đổi tương lai như những phụ nữ trên mục tin tức xã hội, kết quả là cô lại đặt cược cả tính mạng mình vào đó. Tiền cô gửi, bà ấy không động vào một xu nào, tất cả đều để dành cho cô”.

“Tôi… tôi chỉ quá sợ ng