
ều gì. Nhưng chỉ cần thấy anh vui như vậy là ổn rồi.
Story 24: Rung động (3)
Một chiều nắng như thiêu đốt, mùa hè ở Nhị Hà chia ra thành nhiều đợt, có đợt chỉ dìu dịu, nhưng lại có lúc nóng đến phát điên, và hôm nay chính là thời điểm nóng nhất. Tiếng ve ngân trên các vòm lá, da diết đến mức mà người nghe muốn chết nóng trong tiếng kêu đó, Hoàng Hiểu Vương ngồi trong xe mà còn nhễ nhại mồ hôi, cậu thầm nghĩ: “ Chả nhẽ lại lắp cái điều hòa vào cái xe này.” Điều hòa của xe không đủ làm cậu dễ chịu được, cậu mở điện thoại, cầm cái gì bây giờ cũng nóng cả, cậu rút mẩu giấy đang chết lặng trong túi mình. Số điện thoại của cô ấy được ghi hơi ẩu, dường như là viết vội lắm. Cậu muốn kéo dài thời gian gọi cho cô ấy, vì sợ nó sẽ trôi qua thật nhanh. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là sao nữa, nhưng cứ nghĩ đến cô ấy là cậu lại muốn cười, cô ấy đặc biệt thật đấy. Ngoại trừ Dương Lạp ra, không ai khiến cậu nghĩ nhiều đến vậy, cứ như sự an bài của số phận. Cậu bấm chậm rãi từng số một.
[ píp…píp…'>
Từng tiếng cứ kéo dài lê thế.
[ píp…píp…'>
– Ah bực thật…Sao không nghe máy?
Cậu nhận được tin nhắn:
[ Ai vậy ạ?'>
Cậu liền nhắn lại:
– Tôi Hoàng Hiểu Vương đây, sao cô không nghe máy vậy hả?
[ Là ai? Tôi đang làm việc nên không nghe được.'>
“ Cũng phải, cô ấy đâu biết tên mình.”
– Tôi là người nợ tiền xe đạp cô này, cô đang ở đâu?
[ Ra là cậu à…'>
– Cô đang ở đâu?
[ Cây xăng số 23.'>
Cậu quên cả nóng bức, lập tức phóng xe đến đó luôn. Trong đầu hiện lên cả tá suy nghĩ: “ Sao cô ấy lại ở đấy nhỉ? Chắc đi đổ xăng.”
Con đường trải dài với những cánh đồng lúa vàng chín, qua khuôn nhìn của chiếc kính râm, cảnh vật trông dịu dàng hơn, đỡ nóng mắt hơn. Cậu đóng cửa hai bên, tránh hơi nóng bốc vào trong xe. Nửa giờ sau, cậu dừng xe trước cửa cây xăng số 23. Cậu bỏ kính râm để nhìn rõ hơn cô gái phía trước, mái tóc xù đước búi gọn, chiếc mũ lưỡi trai trắng nghịch ngợm đội ngược ra sau, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu đang cong cong lên cười, nụ cười rạng rỡ trước ánh nắng gay gắt. Nụ cười ấy khiến tim cậu đập thình thịch. Cô ấy làm nhân viên đổ xăng.
Cậu lái xe lại gần, đỗ cạnh chỗ cô đứng, kéo kính xuống và nói:
– Đầy bình nhé bé.
Mấy nhân viên khác thấy xe cậu thì hết sức trầm trồ, còn mấy cô gái thì không sao rời mắt khỏi cậu được. Sau khi đã đổ xăng xong, cậu lái gọn xe vào một chỗ và bước xuống:
– Này, này, cô kia.
Cô gái quay lại nhìn cậu khó hiểu:
– Gì vậy?
– Tôi đến giả tiền cô mà. Đi với tôi. – Cậu nắm tay cô trực kéo đi.
– Không, tôi còn đang làm việc mà. – Cô dựt tay ra.
– Làm gì cái công việc này, rất nguy hiểm đến cô đấy, cô không đọc báo à?
– Kệ tôi, tôi thích công việc này.
– Không nói nhiều. – Cậu kéo mạnh tay cô lôi lên xe, sức mạnh của một cô gái không thể sánh bằng một chàng trai thanh niên được.
Chiếc xe phóng vụt đi trước sự kinh ngạc đến há hốc mồm của mọi người.
Trên xe.
– Cậu làm cái gì vậy? – Cô vẫn mặc nguyên quần áo nhân viên và vẻ mặt tức giận.
– Tôi đưa cô đi chỗ này hay hơn.
– Không, cậu đưa tôi trở lại ngay trước khi tôi hét lên đấy.
– Hét đi. – Hoàng Hiểu Vương dửng dưng.
Cô gái không làm gì được bèn rút điện thoại gọi:
– Alo, sở cảnh sát ạ, tôi…
Hoàng Hiểu Vương giật điện thoại và hét lên:
– Cô điên à?
– Cậu đang bắt cóc tôi. – Cô gái đanh mặt.
Hoàng Hiểu Vương phì cười, cậu không tưởng tượng được cô ấy sẽ gọi cho cảnh sát, đúng là dễ thương thật.
Đi được một lúc thì đến một quán ăn tự phục vụ. Hoàng Hiểu Vương bước xuống xe, mở cửa cho cô nhưng cô gái đã tự xuống rồi.
Mọi người xung quanh nhìn họ một cách lạ lùng, một chàng trai ăn mặc chải chuốt, một cô gái mặc đồ nhem nhuốc, nhưng trông họ có nét gì rất ngỗ nghịch.
Họ ngồi vào một bàn ăn, Hoàng Hiểu Vương nói lớn:
– Phục vụ.
Cô gái cau mày, chỉ vào cái biển quán:
– Cậu không thấy cái biển quán là tự phục vụ à?
Hoàng Hiểu Vương gãi đầu cười:
– Ừ tôi xin lỗi, mà cô tên gì để dễ gọi?
– Lục Trúc.
– Tên nghe lạ nhỉ? Lần đầu nghe tên như vậy đấy, tôi tên Hoàng Hiểu Vương.
Cô im lặng một lúc rồi chìa tay ra:
– Đến đây chẳng để làm gì cả, cậu trả tiền tôi đi.
Hoàng Hiểu Vương hơi sững sờ một chút, cậu không nghĩ cô ấy lại cần tiền đến vậy.
– Cô cần vậy à? Tôi không thiếu đâu, mà cô sao lại làm ở cái nơi nguy hiểm như vậy?
Trúc im lặng, cô đứng bật dậy:
– Tôi chẳng cần thiết phải nói với cậu điều đó, đủ rồi, nếu cậu không đưa thì thôi tôi đi đây.
Cô bỏ ra ngoài, Hoàng Hiểu Vương chạy đuổi theo:
– Khoan đã, sao cô lại giận?
Cô đứng khựng lại, nói lạnh lùng:
– Tôi giận hả? Cậu không nên gặp tôi nữa, coi như tôi chở không công cậu vậy.
Cậu nắm chặt lấy tay cô:
– Cô thích tiền đến vậy hả? Nếu vậy tôi sẽ cho cô, đừng có làm mấy việc đó nữa, tôi sẽ cho cô thứ cô cần.
“ Bốp”
Một cái tát giáng xuống má Hoàng Hiểu Vương:
– Cậu im đi, cậu là gì của tôi à? Sao tôi phải nghe theo cậu? Tôi biết tự kiếm tiền. Tôi không phải kẻ ăn bám vào cha mẹ như cậu.
Nói rồi cô vụt chạy, chạy rất nhanh, cho đến khi bóng cô mờ dần trong mắt cậu, cậu mới tỉnh ra, lần đầu tiên có người đánh cậu…cô