
phòng bé nhỏ của Dương Lạp và Trân Trân. Gió thì không một gợn, trời lại chẳng một bóng mây, cây cối thì im lìm, cháy rụi. Nóng, nóng đến mức khủng khiếp. Dương Lạp phá bỏ luật lệ thường ngày, cô mặc bộ quần áo dây trong nhà, ngồi trước cái quạt điện, vậy mà mồ hôi vẫn túa ra, ướt nhẹp trên cơ thể, quần áo dính vào người, cô tắm từ sáng đến giờ đã năm lần, nhưng cứ mỗi lần bước ra khỏi là tắm là cô lại muốn chui ngay vào chậu nước. Cô tính đi hồ bơi chiều nay, nhưng nghĩ chắc đông người lắm nên cũng chả khá hơn, có khi càng nóng nực gấp đôi. Trân Trân hớt hết mái tóc ngắn của mình lên, không để một cọng nào chạm vào cổ lẫn trán, cô chuẩn bị bữa trưa trong tâm trạng hết sức khó chịu. Căn nhà nóng như chiếc lồng hấp vậy, Trân Trân hét toáng lên:
– Xuống ăn cơm!
Dương Lạp cố ngồi trước quạt một lúc rồi chạy vù xuống nhà, bật hết các quạt trong phòng khách lên, phả vào mâm cơm. Cô lấy mấy viên đá cho vào khăn và buộc vào cổ, giọng thều thào:
– Nóng…nóng chết được…!
– Thôi cậu đừng rên nữa, tớ cũng nóng lắm đây. – Trân Trân cho đầu vào tủ lạnh, nói với ra.- Mà này, chiều nay Tiểu Thiên ra đấy.
– Tiểu Thiên ra đây hả?
– Ừ, vào thằng nhà mình luôn, chắc tí tớ phải đi dọn dẹp lại nhà cửa đây, cậu cũng phải làm đấy nhé!
– Ừ…! – Dương Lạp ngao ngán và sụp bát cơm chan canh.
Lần nào cũng thế, Trân Trân nấu cơm và Dương Lạp rửa bát, được chạm vào nước là niềm hạnh phúc của cô, nó mát thật. Sau khi xong xuôi bữa trưa, họ bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, Trân Trân lau lại cửa kính, mặc dù cô đã giải quyết nó ngày hôm qua, Lạp quét và lau lại nhà. Cô gợi chuyện:
– Tiểu Trân, cái cô gái…tên Lục Trúc ấy, cậu thấy thế nào?
– Thế nào? Tớ thấy hơi hao hao giống cậu, tính mạnh mẽ.
– Ừ…tớ cũng thấy cô ấy rất dễ mến, vậy là anh Phong đã tìm được một nửa của mình rồi. Tốt quá.
– Cậu nghĩ vậy thật à?
Dương Lạp im lặng, dù gì tình cảm của cô cũng đâu dễ phai nhòa như thế, cô không thừa nhận là mình đã hết thích anh trai, nhưng sâu thẳm trái tim cô có chút ghen tị với cô gái ấy, giống như là bị phản bội vậy. Nhưng cô lại lắc đầu cười, anh đã bao giờ thích cô đâu mà phản bội, chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Cô mỉm cười:
– Ừ…cô gái ấy…thật tốt.
– Ừ, mình và Tiểu Thiên, dạo này lạnh nhạt quá.- Trân Trân buông tiếng thở dài.
– Hả? Sao lại thế? – Dương Lạp giật bắn mình.
– Thật đấy, cậu ấy dạo này rất ít nói chuyện với mình, chắc là sau vụ biết mình đi làm quen.
– Nếu là tớ tớ cũng giận cậu luôn rồi.
– Sao? – Trân Trân quay phắt ra.
Dương Lạp cười khì:
– Chứ sao nữa, có thằng con trai nào thích bạn gái mình đi gặp mặt làm quen đâu.
– Vậy giờ phải làm sao?
– Đơn giản. – Cô búng tay. – Hãy nghe lời mình.
Hai cô gái thì thầm chuẩn bị cho âm mưu mới.
Đầu giờ chiều, nắng vẫn không giảm bớt, bù lại còn nóng hơn rất nhiều. Dương Lạp vừa gội đầu xong, cô thấy bức bối vì mái tóc dài của mình, giá mà có thể cắt ngắn nó thì tốt biết mấy, nhưng cứ mỗi khi đến tiệm cắt tóc, người ta lại bảo không cắt cho cô vì đây là mái tóc hiếm, cắt thì sẽ thành tội đồ thiên cổ mất. Dương Lạp thấy ngớ ngẩn, tóc cô có gì đặc biệt đâu, chẳng qua là nó mượt và không bao giờ rối thôi. Đang ngồi yên trước quạt điện thì có tiếng gõ cửa, Dương Lạp thầm rủa: “ Tên nào đến vào giờ này, nóng chết mất.” Xong liền chạy vội ra xem:
– Ai đấy?
– Ai gì nữa? Em Thiên đấy, mở cửa đi, em nóng chết rồi đây.
Dương Lạp cười hớn hở, vội mở cửa:
– Vào đi.
Cậu chạy tót vào ngồi trước cái quạt điện. Chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ngắn bết vào mặt, cậu rên rỉ:
– Sao ở đây nóng thế chị? Ở An Dương mát hơn nhiều…
– Tất nhiên rồi! Thằng ngốc này.
Dương Lạp cốc đầu cậu một cái rõ đau.
– Trại trẻ sao rồi nhóc?
– Ổn, các bác chăm sóc bọn trẻ tốt lắm ạ!
Cô cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, vậy là tốt quá rồi.
Thiên ngó quanh phòng, rồi hỏi:
– Chị Trân đâu chị?
– Đi làm quen rồi em. – Cô tỏ vẻ ngán ngẩm.
Chu Thiên im lặng một hồi, rồi đứng bật dậy:
– Em đi sang nhà Dĩnh đây, gặp chị sau.
Dương Lạp ngớ người, cứ tưởng cậu ta sẽ lồng lộn lên chứ, sao lại bình thản quá vậy. Trân Trân trên nhà nghe thấy vậy vội chạy vút xuống:
– Khoan, khoan, em định đi đâu?
Chu Thiên quay lại nhìn, lừ mắt:
– Em tưởng chị đi làm quen rồi chứ ạ?
Cô gãi đầu:
– Làm gì có chuyện đấy, em ghen à?
Chu Thiên bất giác đỏ mặt, Dương Lạp cười nhăn nhở, cậu vội chữa:
– Ui nhà nóng quá, nóng thế?
Hai cô gái tủm tỉm cười, Trân Trân vội lấy cho cậu cốc nước đá:
– Đi đường mệt không em?
– Em nghĩ đến chị là không mệt rồi. – Chu Thiên cười toe.
“ Cốp”
Một cái cốc đầu nữa của Trân Trân:
– Thằng nhóc giỏi nịnh, ghét ghê.
Chu Thiên vòng tay Trân Trân ôm lên cổ mình:
– Người chị mát nhỉ?
Thấy hai người thân mật, Dương Lạp cũng đành lui mặt lên nhà cho hai người trò chuyện.
Story 25: Thử thách (2)
Cô ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ vu vơ. Mấy hôm nay không gặp Nam Dĩnh, cô cảm thấy rất nhớ cậu, nhớ từ mái tóc nghịch ngợm cuốn trong băng đô của cậu, nhớ đến dáng người kiêu ngạo và nụ cười rất trẻ con nữa. Nhưng họ đã mãi cách xa rồi, cậu ấy ghét cô, cô thừa nhận, nhưng chẳng có lí do nào cho