
ới phụ nữ chúng ta mà nói, luôn chờ đợi người mình yêu có thể quay đầu lại nhìn mình, nếu như có một cơ hội như thế thì không nên buông tay. Nếu như buông tay, có lẽ nhiều năm về sau sẽ tự trách mình, vì sao lúc đó không có can đảm để ở bên anh ta, biết đâu cũng sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ, cho nên có được cơ hội này thì cậu nên nắm chặt. Làm người không nên để cho mình hối hận, tiếc nuối”
“Nhưng mà…” Tâm lý của cô vẫn chưa xác định được: “Tớ vẫn cảm thấy sợ”
Mộc Lương Tây trầm mặc hồi lâu: “Ở bên nhau, kết quả tệ nhất cũng chỉ là chia tay mà thôi, coi như bắt đầu lại từ đầu là được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện chưa xảy ra, cũng đừng tự dọa mình, hãy nhớ kỹ chính mình phải cho bản thân một cơ hội”
Nhâm Niệm gật đầu, cuối cùng lại hỏi một câu không liên quan đến chuyện quan trọng:
“Lương Tây, cậu nói thật đi, bây giờ cậu cảm thấy hạnh phúc sao?”
Mộc Lương Tây sửng sốt một lát: “Tớ không hạnh phúc nhưng tớ rất khoái hoạt”
Không hạnh phúc cũng có nguyên nhân không hạnh phúc, vui vẻ cũng có lý do của nó, hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều như vậy
Nhâm Niệm cũng không nói gì, điều cô sợ hãi nhất không phải có một ngày cô và Chu Gia Trạch sẽ ở bên nhau rồi sau đó thì chia tay, mà là nếu bọn họ ở bên nhau cô sẽ không nỡ chia tay, sẽ trầm mê trong đó không có cách nào thoát ra được. Tình yêu vốn là một loại thuốc gây nghiện
Nhâm Niệm đi làm, nhưng trong suốt thời gian đó tâm thần cứ thấp thỏm không yên. Sau khi tan tầm, cô gọi điện cho Trần Trác hẹn anh cùng nhau ăn cơm. Ăn cơm xong, cô chủ động nói với anh đừng tốt với cô như vậy, anh nên tìm một cô gái xứng đáng để anh cố gắng
Trần Trác tựa hồ cũng hiểu ý của cô, chỉ đơn giản hỏi cô một câu:
“Vì sao?”
“Em cảm thấy em chưa quên được anh ta”
Cô cảm thấy mình rất ác độc, có lẽ phần lớn đàn ông không có cách nào chấp nhận lý do này, nhưng cô nghĩ nếu như muốn cắt thì cắt cho dứt khoát. Cô không muốn sau này mình phải hối hận. Cũng bởi vì ngày đó Chu Gia Trạch tìm đến cô, làm cô đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều, cô chỉ muốn quên đi vết thương tên Chu Gia Trạch, muốn tìm nơi nào đó để chữa lành vết thương, sau đó tự lừa mình dối người cho rằng cuộc sống của mình rất vui vẻ. Kỳ thật, không phải như vậy, miệng vết thương vẫn luôn ở đây, nên giờ đây cô quyết định lựa chọn nhìn thẳng vào nó, chứ không phải giả vờ không thấy thì cho rằng nó sẽ không đau
Trần Trác có vẻ rất thất vọng, nhưng cuối cùng anh vẫn chúc phúc cho cô
Nhìn theo bóng lưng của Trần Trác, cô tựa hồ thấy được chính mình
Vài ngày sau đó, cô cũng cố gắng làm việc như trước, Trần Trác cũng không xuất hiện. Chu Gia Trạch cũng vậy, cô không hối hận vì đã chấm dứt quan hệ với Trần Trác, nếu không cho đối phương được tình cảm mà họ muốn thì có lẽ nên buông tay là tốt hơn
Mặt khác, cô đối với việc Chu Gia Trạch không hề xuất hiện cũng không cảm thấy oán trách, biết đâu chỉ là do anh tâm huyết dâng trào trong nhất thời, phát hiện người quay quanh anh đột nhiên đổi hướng xoay quanh người khác, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng mà cuối cùng cô vẫn ngốc như vậy, lại tin vào một câu nói của anh.
Mỗi ngày đều sẽ đến, mà mỗi một ngày đều sẽ là một ngày mới. Chỉ cần ta còn sống thì vẫn sẽ có một cuộc sống rất tốt đang chờ ta
Cô xem hình ảnh trên tờ báo mới phát hành. Là ảnh của Lạc Minh Khải và Mộc Lương Tây trong tiệc sinh nhật của bố Mộc Lương Tây, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến tham dự. Trên ảnh chụp, Mộc Lương Tây đang kéo tay của Lạc Minh Khải, vẻ mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc, cho dù vai nam chủ có thật lòng muốn xuất hiện với cô hay không thì cô cũng không sợ, trên mặt cũng không lộ ra bất kì cảm xúc gì
Cô đưa tay sờ lên ảnh chụp của Mộc Lương Tây, cô muốn nhìn rõ ràng xem, có phải cô ấy đang cười hay không? Nhưng nụ cười kia quả thật không phải nụ cười gạt người
Cô lại nghĩ đến trong bữa tiệc rượu lần đó, sắc mặt của Mộc Lương Tây hiện qua chút ưu sầu, so với cô gái trên tờ báo này giống như hai người khác biệt. Một người thiếu nữ đơn thuần tựa như ánh mặt trời, còn một người là phụ nữ trong mắt chỉ tràn ngập hoài niệm, nhưng hoá ra bọn họ lại là cùng một người
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, dù đúng hay sai, dù cho lúc nào cũng bị người khác đánh giá nhưng có thật sự vui vẻ hay không cũng chỉ có bản thân họ mới biết, bạn cho rằng cô ấy sống rất đáng thương nhưng kì thực cô ấy đã từng hơn bạn
Nhâm Niệm đi ra khỏi công ty thì nghe thấy tiếng còi xe không ngừng vang lên, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, Chu Gia Trạch đang hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt đường nét rõ ràng, ánh mắt của anh rất có lực uy hiếp, làm cho cô muốn xoay người đi cũng không được
Bị anh nhìn hồi lâu, hơn nữa đồng nghiệp của cô cũng bắt đầu đi ra, lúc này cô mới đi về phía anh, ngồi vào xe của anh
Cô đã lặp đi lặp lại nhiều lần, không muốn suy nghĩ đến chuyện vì sao anh không xuất hiện, hay nghĩ về những gì anh đã nói với cô nhưng anh cứ thế, luôn xuất hiện một cách đột ngột
Chu Gia Trạch lái xe rời đi, sau đó nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Gần đây công ty tôi có chút việc”
C