
iều, vì thế ùn tắc giao thông một đoạn thật dài
“Đêm nay ra ngoài chơi đi, cậu ngàn vạn lần không được cự tuyệt đâu đấy, lâu như vậy cũng không thấy cậu xuất hiện, thật không biết nghĩ đến bạn bè gì cả”
Chu Gia Trạch yên lặng quên đi thời gian trôi, lúc lái vào thành phố cũng vừa lúc hoàng hôn, lại thêm kẹt xe, có lẽ khoảng 7 8 giờ tối dường như vẫn còn kịp
“Có những ai?” Anh thuận miệng hỏi
Anh âm thầm suy nghĩ, hình như đã lâu lắm rồi anh không có tụ tập với bạn bè của mình, quả là không có cách gì nói nổi, đúng lúc xem như giảm stress sau khi đi công tác vậy
Đối phương lần lượt kể tên những người có mặt, Chu Gia Trạch vừa nghe, đôi mày anh nhướng lên: “Nhiều người như vậy, nếu như thiếu một mình tớ chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
Nhiều người như vậy tụ họp ở cùng một chỗ đương nhiên không phải cuộc gặp mặt bình thường, anh không moi ra được nguyên nhân đương nhiên anh cũng sẽ không đến. Anh cũng không quên, trước đây có người bị chỉnh thê thảm đến mức nào, suy nghĩ một chút, hôm nay tựa hồ cũng không phải sinh nhật của ai. Chẳng qua là anh cũng không chú trọng phương diện này lắm
“Đừng nha, cậu không đến thì làm sao vui được?” Rõ ràng sốt ruột nói: “Tớ nói cho cậu biết cậu nhất định phải đến, nếu không bọn tớ sẽ tuyệt giao với cậu”
Chu Gia Trạch ngược lại nở nụ cười: “Tớ sẽ không đến, cậu làm gì tớ?” Còn uy hiếp nói: “Nói đi, rốt cuộc các cậu muốn làm gì? Tớ cũng không có phát hiện, hôm nay tớ lại là nhân vật chính”
Phía bên kia dường như cũng cân nhắc vài giây: “Chúng ta đều là bạn học cũ, một chút mặt mũi cũng không cho”
“Chúng ta là bạn học cũ cho nên không cần trưng ra dáng vẻ đánh trống lãng đó nữa. Thành thật khai báo đi, cậu cũng biết thời gian của tớ cũng không rảnh rỗi, tớ vừa mới đi công tác về cần có thời gian nghỉ ngơi, cậu cứ dây dưa mãi vấn đề này với tớ… Không cảm thấy hại não sao?”
“Được rồi”
Đối phương thở ra một hơi thật dài: “Bọn tớ vốn muốn cho cậu một kinh hỉ, Tâm Dịch về rồi, chúng tớ tổ chức một bữa tiệc tụ tập lại để tẩy trần cho cô ấy…”
Câu nói kế tiếp anh không nghe rõ, tay lại trở nên cứng nhắc, hơi sững sờ, thả chậm tốc độ, cách chiếc xe phía trước một khoảng cách nhất định. Anh mím chặt môi, nói không nên lời cũng không biết nét mặt của mình bây giờ như thế nào, anh liếc nhìn chiếc kính ở phía trước, nét mặt của anh lạnh lẽo nhưng trán lại toát mồ hôi, dường như muốn chứng minh cái gì đó, anh tự cười với chính mình:
“Tớ và cô ấy đã chia tay, có gì phải kinh ngạc? Chẳng lẽ các cậu không biết tớ đã có bạn gái rồi sao?”
Sau đó là khoảng thời gian trầm mặc thật dài
Anh cười lạnh một tiếng, không biết lời nói vừa rồi là nói cho người khác nghe, hay cho chính mình nghe, anh mở miệng hỏi lại:
“Ở chỗ nào?”
Tâm tình đang tốt, vì một cú điện thoại này mà bị phá vỡ tất cả. Thật buồn cười có phải không? Khi anh không còn bất kì mong đợi gì thì cô ấy lại trở về, cô ấy mãi mãi đều có thể tùy ý như vậy, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, người khác tựa hồ cũng cảm thấy anh nên chờ đợi cô, nhưng vì sao không có ai hỏi anh: Dựa vào cái gì?
Sau khi đổi qua con đường khác, anh gia tăng tốc độ. Đi vào nội thành thì trời đã tối rồi, cả thành phố dường như chìm vào im lặng, bầu trời màu xanh đen kéo dài vô tận, những tòa nhà cao tầng giống như đang đắm mình vào dải lụa bạc ngàn, vô số ánh đèn chợt lóe rồi vụt qua
Anh dừng xe lại trước địa điểm tụ họp, ngồi ngây người một hồi lâu
Thân thể mỏi mệt không chịu nổi, anh ngổn ngang trăm mối nằm tựa trên ghế dựa, hít thở vài cái, lúc này mới hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc chậm rãi thả hơi ra ngoài không khí
Người ta thích nghĩ những chuyện đơn giản thành chuyện phức tạp, nhưng anh hết lần này đến lần khác ngược lại, thích nghĩ những chuyện phức tạp theo hướng đơn giản, nếu như vẫn còn không rõ ràng, vậy thì không cần tiếp tục suy nghĩ nữa
Anh khởi động xe, sau đó kéo ra một khoảng cách, ném tàn thuốc vào thùng rác ở ven đường. Sau đó nâng cửa sổ xe lên, lái xe rời khỏi, đương nhiên anh không quên gọi điện thoại cho bạn học nói rằng anh không đến, mới về quá mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi, sau này có thời gian sẽ hẹn vào dịp khác
Lúc tan việc, Nhâm Niệm thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu thì nhìn thấy Mạc Vĩnh Diễm đứng ở trước mặt mình: “Tiểu nhân đắc chí”
Tay cầm túi xách của cô hơi run lên, khi chống lại ánh mắt của Mạc Vĩnh Diễm thì bình tĩnh tự nhiên: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc”
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, cười ý tứ hàm xúc không rõ
“Sẽ có lúc cô phải khóc” Mạc Vĩnh Diễm hung hăng trừng mắt nhìn cô
“A, tôi sợ thật đó” Nhâm Niệm hừ một tiếng, sau đó đi ngang qua người Mạc Vĩnh Diễm rời khỏi
Ba ngày ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện, Mạc Vĩnh Diễm lại giao văn kiện cho cô xử lý, cô cười tiếp nhận nhưng sau đó đến tìm chủ quản của mình. Trước đây, cô nghe nói hai vị chủ quản cùng vào công ty, có tình bạn cách mạng, quan hệ không tệ, cho dù là văn kiện này chủ quản của cô cũng biết được
Cô mang theo nghi ngờ, người xử lý văn kiện là cô, tại sao người được hưởng công lao lại là Mạc Vĩnh Diễm? Chuyện này tựa hồ không công bằng,