
ẩm Tiên Phi lại ngồi đối diện cô, chỉ cần cô hơi ngẩng lên là nhìn thấy anh, cũng may có Hoàng Hữu Tuyền vô tư ngồi bên phải, nhiệt tình gắp thức ăn cho cô khiến cô yên tâm hơn nhiều.
Lúc nãy ai nấy đều âu phục và vạt chỉnh tề, nom rất đạo mạo, bây giờ áo khoác đã biến mất, ai cũng xắn cao tay áo sơ mi lên, hoàn toàn rời hẳn xã hội thượng lưu hài hoà, tao nhã ban nãy.
Nhưng thời tiết tháng sáu, vì sĩ diện mà ăn mặc nhiều như vậy cũng đúng là khó xử cho đàn ông quá. Thế nên máy lạnh trong sảnh bật rất nhiều, cánh phụ nữ phải ăn mặc nhiều hơn mới chống cự nổi những cơn gió lạnh cứ quét qua người không ngừng.
Trong giới kiến trúc này dù là bất cứ buổi tiệc nào, nếu không chuốc say người khác thì không gọi là thế giới lưu manh.
Cứ nghĩ đến cảnh thê thảm khi bị chuốc rượu, cô bất giác chau mày. Khi ngước lên vừa khéo chạm vào đôi mắt sâu thẩm đen nhánh của Thẩm Tiên Phi, tựa như đang thăm dò gì đó, cô nhếch môi cười lạnh lẽo rồi nhìn sang bàn của bọn Viên Nhuận Chi.
Viên Nhuận Chi đang đứng ngửa đầu uống rượu, một lúc sau, ly rượu đã cạn tới đáy.
Đừng bảo Tang Du cô vô tình, để mặc một cô gái như Chi chi rơi vào vòng vây của đám lưu manh. Ban đầu trong bữa tiệc tết, cô thấy ngay Viên Nhuận Chi trong đám nhân viên đông đúc của Tang thị đồng thời cũng bồi dưỡng cô nàng, không phải vì Viên Nhuận Chi là đàn em của cô mà là do Chi Chi uống rượu giỏi, những tên lưu manh tiệc tùng kia muốn chuốc say cô nàng ngay thì e rằng hơi khó.
Cảnh tượng hay nhất thường thấy trong tiệc rượu là uống rượu giao bôi, cho dù là một nam một nữ, hay hai nam hoặc hai nữ, tóm lại là sẽ bị kéo vào uống giao bôi, trong ngành này đã thành thông lệ, bây giờ bàn kế bên đã bắt đầu.
“Tổng giám đốc Tang, yếm đỏ không nhường mày râu, tối nay dù thế nào cũng phải kính Tổng giám đốc Tang một ly trước”.
Chỉ mới thất thần một tí mà một tên lưu manh tiệc tùng của công ty nào đó đã đứng trước mặt Tang Du.
Cô chỉ cười nhạt, chưa vội đứng lên, cứu binh Dương Chính Khôn đã có mặt.
Tuy có cấp dưới thay mình chịu trận nhưng có những lúc Tang Du không thể tránh được, chẳng hạn rượu do bất kỳ người nào kính ở bàn tiệc chính này. Hoàng Đình và Tang thị hợp tác lần này đã trở thành mục tiêu cho mọi người tranh nhau kính rượu, hôm nay có mặt ở đây đều là những nhân vật tầm cỡ trong ngành, dù bầt cứ nhân vật tầm cỡ trong ngành, dù bất cứ chuyện gì họ cũng không buông tha cô.
“Tổng giám đốc Tang, đúng là quá giỏi giang. Lão Nguỵ tôi cũng có trợ thủ”, Nguỵ Thành Minh đã cầm ly rượu đứng trước mặt Tang Du.
Đi theo Nguỵ Thành Minh còn có một người nữa. Tang Du đứng lên, bất ngờ khi nhìn thấy một gương mặt không hề xa lạ, bất giác hơi sững sờ. Khi Hoàng Kiến Quốc nhìn thấy người đó, sắc mặt cũng tỏ vẻ khác lạ nhưng trong tích tắc đã bình thường trở lại.
“Tổng giám đốc Hoàng, lâu quá không gặp”, kẻ đó chính là Mã Xuân, đã rời Hoàng Đình khá lâu.
MC từ khi rời khỏi Hoàng Đình đã biến mất tăm, lần này xuất hiện lại ở công ty GD, đảm nhiệm chức phó tổng.
Chỉ thấy anh ta cầm ly rượu tiến đến chỗ Hoàng Kiến Quốc. Hoàng Kiến Quốc đứng dậy, vẻ mặt hoà nhã: “Thì ra là MC, đúng là lâu quá không gặp. Bây giờ chạy đến lão Nguỵ làm chức vụ cao rồi, tốt lắm, tốt lắm. Tối nay cậu đến muộn, phải phạt một ly”.
“Đâu có, rất vinh hạnh được tổng giám đốc Hoàng nhớ đến”, MC mỉm cười khách sáo với Hoàng Kiến Quốc, như thể bạn bè cũ lâu ngày không gặp, ôm choàng lấy nhau, cùng cạn một ly chúc mừng.
Đột nhiên MC liếc nhìn Thẩm Tiên Phi ngồi cách đó hai ghế, cười nói: “Đây chẳng phải đồ đệ Thẩm Tiên Phi của tôi sao? Thế nào? Nay được làm phó tổng Hoàng Đình, đồ đệ giỏi nên không thèm nhận sư phụ nữa à, ngay cả ly rượu cảm ơn sư phụ cũng không có sao?”.
Thẩm Tiên Phi đứng lên cầm bình rượu, rót đầy một ly cho mình tiến đến bên MC nâng ly: “Bao năm không gặp, Thẩm Tiên Phi xin kính một ly. Ly này hãy cạn hết”.
“Phó tổng Thẩm, tửu lượng khá lắm”, lúc đó Nguỵ Thành Minh bước đến, “Hôm nay cũng có thể xem là ngày ‘hỷ kết lương duyên’ của Hoàng Đình và Tang thị, chúng ta đều đến chúc phúc, nếu phó tổng Thẩm là người phụ trách công trình khách sạn và phía Tang thị không cạn một ly thì khó nói quá”. Nguỵ Thành Minh rất biết thừa thế, quay sang nói với tất cả, “Mọi người thấy có đúng không?”.
Tất cả đều ồ lên phụ họa.
Mỉm cười, Thẩm Tiên Phi lẳng lặng rót cho mình một ly rượu, tiến đến chỗ Tang Du, nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh dịu hẳn, nói với cô bằng giọng khàn khàn quyến rũ: “Tổng giám đốc Tang, hợp tác vui vẻ”.
“Hợp tác vui vẻ”, bị ép phải đứng dậy, Tang Du tránh ánh nhìn nóng bỏng của Thẩm Tiên Phi, nâng ly lên nhưng chỉ chạm khẽ vào ly rượu trong tay anh, vừa định uống thì ai đó ngăn lại.
“Uống thế thì vô nghĩa lắm”, người đó là Nguỵ Thành Minh, “Tuy đặc thù nghề nghiệp chúng ta, những kẻ thô lỗ khá nhiều nhưng chúng ta càng phải chú trọng nhiều điều hơn, uống rượu cũng phải cho có không khí chứ. MC đã từng nói với tôi rằng phó tổng Thẩm và tổng giám đốc Tang đều là những sinh viên tài giỏi của đại học H. Đúng là người một nhà, nay Hoàng Đình và Tang thị ‘hỷ kết lương duyên