Duck hunt
Không thể quên em (Yulsic)

Không thể quên em (Yulsic)

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214431

Bình chọn: 9.5.00/10/1443 lượt.

’, hay phó tổng Thẩm và tổng giám đốc Tang cùng đổi kiểu uống rượu khác đi? Để mọi người hào hứng hơn.”

Lần này Tang thị trúng thầu, bất lợi nhất là công ty GD, còn Nguỵ Thành Minh đang mượn cớ đẩy Tang Du lên làm trò cười. Trong tiệc rượu thì tửu tư lệnh là cao nhất, lần này không còn ai tỏ vẻ nghiêm túc đạo mạo như ngày thường được nữa.

“Uống rượu giao bôi đi”, không biết ai đó hét lên, không khí bắt đầu không kiểm soát được, ai cũng ngừng cuộc vui, cầ đũa gõ bàn, hét lên: “Uống rượu giao bôi! Uống rượu giao bôi!”.

Tang Du vẫn nở nụ cười nhưng không nói gì hết, nếu cô lên tiếng nhận lời với Nguỵ Thành Minh thì không biết lão cáo già ấy sẽ còn giở trò gì nữa.

“Sao, tổng giám đốc Tang xấu hổ à?”, Nguỵ Thành Minh không buông tha, đưa tay đẩy Tang Du ra trước Thẩm Tiên Phi, “Làm ngành chúng ta thì còn xấu hổ cái gì, vào bàn rượu rồi cho dù có lột sạch, cởi sạch cũng phải làm, nếu không thì đừng làm nghề này!”.

Bị Nguỵ Thành Minh đẩy lên, Tang Du đâm sầm vào lòng Thẩm Tiên Phi, cũng may anh nhanh tay đỡ lấy cô, nên rượu trong tay mới không bị sánh ra ngoài.

Hai người ôm nhau thân mật, lần này các vị quan khách có mặt đều như sôi lên, càng không buông tha cả hai.

Tang Du dửng dưng đẩy tay Thẩm Tiên Phi ra, lịch sự nói một tiếng: “Cảm ơn”.

Khóe môi nhướn lên, ánh mắt Thẩm Tiên Phi lướt qua Tang Du, chiếu thẳng vào Nguỵ Thành Minh: “Vậy chủ tịch Nguỵ muốn thấy tôi và tổng giám đốc Tang uống kiểu nào?”.

“Đương nhiên là rượu giao bôi rồi”, Cao Viễn Bằng ngồi cạnh đứng lên, “Chủ tịch Hoàng, ông không ngại khi chúng tôi đùa giỡn chứ?”.

“Không ngại, không ngại”, Hoàng Kiến Quốc cười tươi.

Những vị quan khách khác đều hoan hô.

Nâng ly lên, Thẩm Tiên Phi nhìn Tang Du khi ấy đang cười khổ sở với Hoàng Hữu Tuyền, anh tiến lên một bước gần cô hơn rồi khẽ nói: “Đại giao bôi? Tiểu giao bôi?”.

Ngẩng lên, Tang Du nhìn thẳng vào mắt anh, cắn răng không nói gì.

Trước kia cô luôn tưởng tượng cảnh anh và cô uống rượu giao bôi sẽ như thế nào, nhưng đơi đã năm năm chỉ thấy đau lòng, bây giờ lại bị ép uống rượu giao bôi trong hoàn cảnh thế này.

Cô cười nói: “Tùy. Chỉ cần mọi người vui là được”.

“Nhất định là đại giao bôi!”, không biết có ai kêu lên, những người khác cũng hét, “Đại giao bôi! Đại giao bôi! Đại giao bôi!”.

Nở một nụ cười quyến rũ, Thẩm Tiên Phi tiến lại gần, sâu thẩm trong đáy mắt loé lên một cảm xúc khó phát hiện, anh nói: “Đắc tội rồi”. Nói xong anh ôm Tang Du vào lòng mà không hề báo trước, cánh tay phải cầm ly rượu nhẹ nhàng vòng qua phần cổ thanh tú xinh đẹp của cô, dừng lại đợi người phụ nữ trong lòng cũng nâng ly theo tư thế đó.

Cơ thể Tang Du cứng đờ, cô hoàn toàn không ngờ ở nơi đông người như thế này mà Thẩm Tiên Phi lại thẳng thắn đến thế.

Áp sát vào lồng ngực phập phồng của anh, cảm nhận được sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể, mỗi cử chỉ của anh đều đơn giản, tự tin, đầy hấp dẫn nhưng không kém phần nhã nhặn, Tang Du chỉ thấy tim mình đập rất nhanh.

“Mau uống đi!”, các vị khách bắt đầu thúc giục.

“Nếu cô không muốn bị tôi ôm thế này mãi thì nâng ly đi”, Thẩm Tiên Phi ghé sát tai cô thì thầm.

Mùi nam tính phảng phất bên tai, cánh tay phải nâng ly rượu của Tang Du bắt đầu run rẩy.

“Uống đi! Uống đi! Uống nhanh đi!”

Nghe mọi người hối thúc, nở nụ cười xinh đẹp, Tang Du nâng ly, đưa lên môi.

Cuối cùng đã cảm nhận được động tác của cô gái trong lòng mình, Thẩm Tiên Phi uống cạn ly rượu.

Uống xong, Thẩm Tiên Phi vẫn chưa chịu buông tay, Tang Du nghiến răng nói nhỏ: “Anh buông tay ra được rồi đấy”.

Cười cười, Thẩm Tiên Phi buông Tang Du ra, lùi xuống hai bước một cách tự nhiên.

Mọi người đều vỗ tay hoan hô, thậm chí có người còn đùa rằng: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, hay là phát triển đi”, họ sẽ đợi đến lúc uống rượu mừng, xem cảnh giao bôi thật sự.

Nụ cười nhạt nở trên gương mặt, Tang Du hơi ngước lên, thực ra trong lòng đã hỏi thăm hết lượt mười tám đời tổ tông của đám lưu manh kia rồi.

Uống xong ly rượu giao bôi, Thẩm Tiên Phi uống thay Tang Du như lẽ đương nhiên, dù đám người kia nói gì, anh vẫn không quan tâm, hoàn toàn làm theo ý họ. Sau mấy lượt, anh cảm giác dạ dày như có lửa thiêu đốt nhưng vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, quyến rũ. Uống xong ly rượu cuối cùng, anh chậm rãi ngồi xuống cạnh Tang Du, cau mày, tự nhiên cầm ly rượu không của Tang Du lên và rót sữa chua vào, uống hết.

Ngạc nhiên nhìn Thẩm Tiên Phi sắc mặt đỏ hồng, Tang Du nuốt câu định nói vào miệng, anh đang đưa tay giữ trán, nhắm mắt, hàng lông mi nhíu lại. Chỉ mấy giây, anh bỗng quay sang nhìn cô, đôi mắt đỏ vằn tia máu, khóe môi lại nở nụ cười ý nhị, sâu xa.

Nhìn ánh mắt mờ ám đó, Tang Du bỗng thất thần rồi phản ứng lại ngay, cô ho khẽ rồi quay mặt đi nơi khác.

Cuối cùng tiệc tan, người nào người nấy lôi lôi kéo kéo nhau ra về.

Tang Du đang định đi thì một vị tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện chặn đường cô: “Tổng giám đốc Tang sao vội về thế? Phó tổng Thẩm vì uống rượu thay cô mà giờ nằm bò trên bàn rồi, cô không thể bỏ mặt cậu ta như thế được. Chủ tịch Hoàng, ngài nói xem có phải vậy không?”.

Tối nay Hoàng Kiến Qu