Old school Swatch Watches
Không yêu sẽ không quay lại

Không yêu sẽ không quay lại

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329964

Bình chọn: 9.00/10/996 lượt.

ính nhớ thương.

Cô đứng được đã lâu, Cố Lãng liếc cô một cái, lộ ra nụ cười nghề nghiệp: “Muốn ăn mỳ sao? Mời vào bên trong.”

An Nhiên dạ, đi vào bên trong.

Đôi mắt Cố Lãng không an phận ở trên người cô quét vòng, chú ý tới vết nắm rõ ràng trên cổ chân cô, không nhịn được thở dài một tiếng, dặn dò: “Em bây giờ là một cô gái đã lớn, phải hiểu được cách bảo vệ mình, không cần quan tâm đến những tên tiểu tử không an phận. . . . . . . Được rồi anh bắt đầu làm việc, về sau sẽ trò chuyện.”

Cố Lãng cúp điện thoại, duỗi lưng một cái, ba năm nghiên cứu sinh đã qua hai năm rồi, anh cũng nên chính thức suy nghĩ một chút về lời đề nghị của Nam Tịch Tuyệt rồi.

Trong “Trung Quốc hương” chỉ có một vị khách là An Nhiên, cô gọi mì thịt bò truyền thống. Kéo mì rất nhanh liền mang tới, tràn đầy một bát to, béo ngậy, có rau có thịt, còn có trứng chiên vàng óng bày tại trong đĩa nhỏ, cùng nhau được trình lên.

An Nhiên không động, nhìn Cố Lãng bê đồ ăn cho cô: “Tôi không có gọi trứng.”

“Tôi biết ” Cố Lãng đặt xuống cẩn thận cho cô, mình ở phía đối diện cô ngồi xuống, cười híp mắt nói, “Tôi xin. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi làm ở đây, cô vừa vặn là vị khách đầu tiên.”

An Nhiên cảm thấy nụ cười của anh rất chói mắt,cúi đầu dùng chiếc đũa nếm trứng gà tươi, ngoài khét trong sống, cùng cô ăn quán chín bảy phần vô cùng không giống nhau. Có chút mùi thơm của tiêu, ăn thật ngon.

An Nhiên không chú ý đến Cố Lãng ở đối diện, đem một chén kéo mì ăn thấy đáy. Cô thở ra, vỗ vỗ bụng.

Cố Lãng nhìn cô ăn xong, nhận đồ, lại bưng cho cô một cốc cà phê nóng. Sau đó lại rời đi, khi trở về cầm theo một cái khăn quàng cổ bằng lông dê thật mỏng trên tay, đưa cho cô: “Cho cô mượn.”

An Nhiên biết anh chú ý đến dấu vết trên cần cổ cô, nói tiếng cám ơn cũng không khách khí nhận lấy.

Cố Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Vốn là mua cho em gái ở nhà, tiện nghi cho cô rồi.”

An Nhiên mặt không thay đổi nhìn anh: “Là anh tự nguyện, tôi lại không muốn.”

Cố Lãng khinh bỉ nhìn cô một cái.

Ba ngày sau, An Nhiên một thân một mình ngồi lên máy bay về Trung quốc.

Chương 29: Không Thể Quay Về Nhà

Bàn tay to của anh vuốt ve mỗi tấc da thịt trên người cô, dần dần, lòng bàn tay khô ráo hiện lên thủy triều. Kích động lúc anh chui vào cổ cô mút cắn, hận không thể đem cô cắn vỡ thành hai nửa. Thời điểm chưa gấp rút, anh sẽ đem cô lật tới lật lui nắm bóp, gấp rút trong thời gian ngắn nhất luật động. . . . . .

An Nhiên mồ hôi đầm đìa từ trong mộng tỉnh lại, xốc chăn, khí nóng lập tức tản ra, cô hắt hơi một cái. Thân thể ngừng lại như vậy, cô lập tức cảm thấy giữa hai chân lành lạnh, bật đèn ở trên bàn phía đầu giường, phát hiện ga giường màu xanh nhạt dưới mông đã bị nhiễm đỏ một phần nhỏ.

“Rốt cuộc đã tới. . . . . .” Cô đem cái trán ướt mồ hôi gẩy tóc qua một bên, lẩm bẩm nói.

Lần này chu kỳ kinh nguyệt của cô đến muộn hơn một tuần so với bình thường. Thời điểm hai ngày đầu cô nghĩ là do vừa chuyển đến Trung Quốc nên thân thể cô chưa kịp thích nghi, hơn nữa giờ nghỉ ngơi của cô cũng bị hỗn loạn mất mấy ngày. Mà mấy ngày qua, cô bắt đầu mơ hồ lo lắng.

Nam Tịch Tuyệt rất chú ý ở phương diện này, nhưng buổi tối kia bọn họ thật sự làm quá nhiều, càng về sau cô cũng không rõ là anh có dùng bao hay không. Nhưng là, cô nhớ có lúc anh đang ở trong cơ thể cô bộc phát mang cho cô cảm giác ấm nóng.

Trên mặt xuất hiện vài nốt mụn nhỏ hồng hồng, bộ ngực căng đau, hai chân bủn rủn, bụng dưới có cảm giác nặng trĩu, cô liền nghi ngờ là mình có thai. Lo lắng hãi hùng ở bên trong, cô phát giác mấy ngày nay, mình thường xuyên nằm mơ thấy anh, những cảnh tượng lửa nóng kiều diễm kia, làm cho cô cảm thấy trống không, thậm chí mỗi một tấc da thịt đều đói khát, muốn lần nữa được ngón tay anh chạm vào.

An Nhiên vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, thay quần áo sạch, đem quần áo bẩn ôm trở về phòng của mình, rót cho mình hai ly nước lọc liền leo lên giường đắp kín chăn.

Trong lòng cô ruốt cuộc cũng vững vàng hạ xuống, lại không nói ra được mất mác cùng buồn bực. Mới vừa rồi khi lau mồ hôi, liền nhất thời cảm thấy hơi ấm, hai chân càng ngày càng thấy lạnh, bụng dưới đau đớn cũng càng ngày càng không cách nào bỏ qua.

Hai tay cô che lại hai chân, đem mình co lại thành một đoàn, chỉ hy vọng có thể ngủ nhanh được một chút, sau khi tỉnh lại liền đã qua. Trong mơ hồ cô giống như nhìn thấy bản thân mình ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt lăn qua lăn lại làm nũng, la hét kêu đau, bởi vì một chút chuyện nhỏ lung tung phát ra tính khí. Mà anh luôn ôm cô, tận lực làm cho tay chân cô ấm lên. Thật ra thì cô không phải mỗi lần đều đau, mấy ngày nay trước sau cô đều đói khát nhưng không được, hận không thể cả ngày ở trên người của anh không xuống. Anh biết rõ thời kỳ không an toàn của cô, trong thời gian mấy ngày ngắn đó anh kiên quyết không làm. Có lúc bị cô trêu chọc đến phát hỏa, cả người lột sạch đã lăn đến trên giường, nhưng vẫn là một bộ dáng rất kiên trì.

An Nhiên thích xem anh mất khống chế, chọc cho anh nghiêm mặt, lần nữa lại lấy lòng kéo anh, từ từ vuốt ve. Cũng có mấy lần như vậy chọc a