
nh giật thật, bị anh bày thành những tư thế khác nhau phát tiết một trận.
An Nhiên cố gắng đem bóng dáng của anh đuổi ra khỏi đầu mình, ép buộc chính mình phải nghĩ cách . Qua một lúc, mới ý thức tới trong đầu mình vẫn quanh quẩn hình ảnh anh dắt tay cô đi dạo dọc theo con phố. . . . . .
Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa phòng của cô, cô hàm hồ đáp một tiếng.
“Bữa sáng ở trong nồi, tỉnh lại nhớ ăn cơm.” Mợ của cô Triệu Mai dặn dò xong liền đi xuống lầu.
Bởi vì rèm cửa sổ bị kéo xuống, trong phòng vẫn còn tương đối tối, chỉ là đã có ánh mặt trời le lói đi vào.
An Nhiên đi tới nhà cậu trong thành phố C đã được nửa tháng. Nhập Kiến Quốc là một nhà giáo ở trong vùng này, vợ là y tá ở trong bệnh viện thành phố, hai người chỉ có một đứa con gái , lớn hơn một tuổi so với An Nhiên, đang lên cấp III, cả ngày đi sớm về trễ, căn bản chưa cùng An Nhiên gặp mặt. Biết cô muốn tới, nhà họ Nhập đã sớm thu dọn phòng sách để làm phòng ngủ cho cô.
Căn nhà hai tầng hơi nhỏ, nhưng có An Nhiên ở thêm cũng dư dả. Chưa nói đến Nhập Kiến Quốc cùng Nhập Hồng là chị em ruột, mà vài năm nay An Diệc Bác cũng giúp đỡ nhà họ Nhập rất nhiều, cũng đủ để An Nhiên ở nơi này lấy được ưu đãi.
An Nhiên đến cũng không làm rối loạn cuộc sống bình thường của gia đình này. Chỉ là mỗi sáng sớm An Nhiên nhìn một nhà ba người bọn họ cùng ra cửa, buổi tối chờ đến khi em gái hai mươi 樰 tan học, người một nhà ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, liền cảm thấy mình tới nơi này cũng thật có ý nghĩa.
Vốn cho là, đổi lại hoàn cảnh, cô sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, trong lòng cô không bỏ được, cho dù có đi xa hơn nữa, cô vẫn không có cách nào thoát ra được. Giữa ban ngày không có việc gì để làm, cô liền đem mọi chuyện trong nhà sắp xếp lại một lượt , An Diệc Bác bị bỏ tù, Khâu Thiếu Trạch đã chết, Nhập Hồng tái giá, Nam Tịch Tuyệt dính vào cơn ghiện, Nam Tĩnh tố giác An Diệc Bác, Bùi Anh chết, cô bị Nam Cung Kỳ Áo khi dễ. . . . . . Cô cầm bút viết chữ vẽ tranh, phác họa ra sơ đồ quan hệ nhân quả, đợi đến khi cô hoàn thành lần phân tích cuối cùng, lại phát hiện, tên tuổi xung quanh Nam Tịch Tuyệt đều trống không, chỉ còn một ý hướng đến chính tên tuổi của cô ở phía trên.
Cho nên tất cả, cuối cùng đều đến trên người An Diệc Bác. Cô không muốn thừa nhận, nhưng cha cô hoàn toàn chính xác không phải là người tốt.
Cô thường vô ý thức đem tên của Nam Tịch Tuyệt vết chi chít lên trang giấy, lại có chút tố chất thần kinh mà đem bọn họ mỗi một người đều vẽ loạn. Trong lòng cô rất rõ ràng, Nam Tịch Tuyệt là vô tội nhất, nhưng cô không có cách nào để tha thứ cho anh. Hận hành động cổ hủ của anh, hận anh ở thời điểm cô cần anh nhất lại đi lên giường với người khác, hận anh cùng cô có quan hệ pháp luật ràng buộc ở giữa, càng hận hơn, ở lúc cô đi, không hề giữ cô lại.
Nếu đã vì cô mà làm nhiều như vậy, tại sao không hy sinh nhiều hơn một chút? Ở vào thời điểm này, cô chỉ cần một lồng ngực thật dầy để dựa vào, chứ không phải là anh tận lực cự tuyệt.
Càng yêu, càng khó có thể tha thứ. . . . . .
An Nhiên cuối cùng không nhịn được, cắn chăn khóc ra thành tiếng, cô, muốn về nhà rồi.
Có ý nghĩ như vậy, cô liền nằm không được. Nhưng là, sau một phen tìm kiếm, cô phát hiện, hộ chiếu của cô đều không thấy!
Cô lo lắng nhịn đến buổi tối khi vợ chồng Nhập Kiến Quốc trở lại, hỏi bọn họ có nhìn thấy qua đồ của cô hay không. Cô hỏi lên như vậy, vẻ mặt Nhập Kiến Quốc lúng túng, ông đốt một điếu thuốc, hít hết một nửa mới chỉ lên ghế sa lon, nói: “Ngồi.”
An Nhiên ngồi xuống.
Mợ có chút lo lắng nhìn cô một cái, Nhập Kiến Quốc chuẩn bị thật lâu, mới mở miệng nói: “Tiểu Nhiên, là như vậy. Hai ngày trước mẹ cháu cho điện thoại chú, cháu cũng biết, bà ấy hiện tại mới vừa có gia đình mới, bà ấy tạm thời không muốn để cháu trở về.” Ông trầm mặc , đưa tay móc túi, lấy ra một tờ chi phiếu thả lên trên bàn, thở dài, giao cho An Nhiên, “Đây là mẹ cháu gửi đến đây cho chú , hôm nay vừa lấy được, dùng để làm phí học hành cho cháu ở nơi này. Ý của mẹ cháu là sẽ đưa cho cháu theo tháng, chỉ là nếu chị ấy đã đưa cho cháu, vậy thì cháu tự mình cầm thôi.”
Giọng nói của An Nhiên cũng bắt đầu phát run: “Đây là ý gì? Hộ chiếu cùng visa của cháu đâu rồi, các người đã mang đi đâu?”
Nhập Kiến Quốc thấy ánh mắt oán trách của vợ, ho khan vài tiếng, mới nói: “Những thứ đó bị chú gửi về rồi. Chị nói hiện tại hồ sơ chuyển trường cũng tới không kịp, sẽ để cho chau đi theo 樰 cùng nhau tham gia thi tốt nghiệp trung họ năm nay. Chú biết rõ trong lòng cháu rất khổ sở, chỉ là hi vọng cháu cháu cũng vì chị mà suy nghĩ một chút, thật ra thì An thị ngã xuống còn chưa có cái gì, mấu chốt là bị ba cháu làm tổn thương. . . . . . . Chị nói, sau khi cháu đi, không thấy được những người cùng vât có liên quan, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút. . . . . . . Dù sao ở nhà chúng ta có, cháu cứ xem nơi này giống như nhà mình là được.”
An Nhiên muốn nói cái gì, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Đang lúc ấy, Nhập 樰 gọi mở cửa. Triệu Mai vội vã đi ra ngoài mở cửa, bầu không khí trong