
nhà nhân cơ hội đó cũng giãn ra chút ít “Dì làm một vài món ăn ngon, Tiểu Nhiên và 樰 nhi cùng nhau ăn chút đi, bồi bổ thân thể.”
Hai tay An Nhiên bụm mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống qua các kẽ ngón tay. Nhập Kiến Quốc không dám nhìn cô, tiếp tục rút điếu thuốc.
Nhập 樰 vừa tiến vào liền phát hiện bầu không khí trong nhà không bình thường, cảnh giác hỏi: “Cha và mẹ lại cãi nhau sao?”
Nhập Kiến Quốc phất tay một cái: “Nói mò gì đấy. Ba và chị con nói chuyện một chút, mau trở về phòng của con đi.”
Nhập 樰 cong môi lên lầu.
Qua thật lâu, An Nhiên muốn lấy điện thoại của Nhập Kiến Quốc, cô muốn nghe lời nói do chính Nhập Hồng nói. Bởi vì không gọi được điện thoại quốc tế, cô đành đi mở máy vi tính của mình, dùng skype bấm số điện thoại của Nhập Hồng.
Nhập Hồng xác nhận lại Nhập Kiến Quốc không có lừa gạt cô. An Nhiên cố gắng để cho mình bối rối: “Thời điểm nào con có thể trở về?”
Nhập Hồng im lặng thật lâu mới nói: “Khi nào mẹ bảo thì con hãy về .”
Sau đó, Nhập Kiến Quốc cùng Triệu Mai khẩn trương nhìn chằm chằm cô một lúc, chỉ sợ cô ngộ nhỡ nghĩ không thông. Làm cho hai vợ chồng bọn họ thoáng yên tâm, An Nhiên trừ việc đến tiệm cắt bỏ đi mái tóc dài, cũng không làm chuyện gì quá đáng nữa. Cũng ngoan ngoãn cùng Nhập 樰 đến học tại trường trung học.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Nhập 樰 thi đậu một trường trong địa phương, phá hỏng kế hoạch của hai vợ chồng Nhập Kiến Quốc. Điểm toán của An Nhiên không đạt tiêu chuẩn, nhưng tiếng Anh lại được điểm tuyệt đối, cũng lên được một bậc. Lúc ghi nguyện vọng, cô điền bừa một ngôi trường, Nhập 樰 cũng là thận trọng lại thận trọng, cuối cùng ghi tên một trường nổi tiếng trong thủ đô.
Giấy trúng tuyển của hai người trước một sau được chuyển đến, vợ chồng Nhập Kiến Quốc nói đến chuyện này cũng đều khóc.
An Nhiên nhân cơ hội một mình đi du lịch. Trước rằm tháng 7 khoảng một tuần lễ, cô đã đến thành phố S, một khắc cũng không trễ nãi đến nghĩa trang công cộng.
Nam Tịch Tuyệt nhất định sẽ tới nơi này!
Vào buổi tối ngày rằm tháng bảy đó, cô đã chờ suốt đêm, cũng không thấy bóng dáng của Nam Tịch Tuyệt.
Cô không cam lòng tiếp tục ở lại chỗ này, cô chỉ muốn biết, Nhập Hồng có gặp chuyện gì không may hay không, bọn họ có sao không? Cô giống như bị bọn họ tập thể từ bỏ, Yến tử cũng không liên lạc được. . . . . . Thật vất vả mới bấm được số điện thoại của Lục Nhược, chưa nói được hai câu đã bị anh cúp. Trực giác nói cho cô biết, nhất định là đã có chuyện xảy ra.
Mãi cho đến giữa trưa, anh vẫn chưa có tới.
An Nhiên lo lắng vây quanh bia mộ, cô vấp phải một tảng đá, cái chìa khóa từ trong đó rơi ra ngoài. Cô khom lưng xuống nhặt, bên trong chum chìa khóa, có một miếng đã ghỉ sắt, cô kích động nâng nó lên, giống như người điên chạy ra khỏi mộ địa.
Nếu như không ở chỗ này, anh nhất định sẽ đến nhà ở của giáo sư!
Chương 30: Chờ Đợi
An Nhiên thở hồng hộc leo lên lâu, tay run khiến cái chìa khóa đút vào mấy lần cũng không lọt vào được. Cái chìa khóa trong tay cô đã nhiều năm chưa dùng qua. Ban đầu ở nơi này lên tiểu học, mỗi lần trước khi ra khỏi cửa Bùi Anh cũng đều đem chìa khóa treo lên cổ cô, lại đội thêm một cái mũ lông nhỏ cho cô, rồi mới để Nam Tịch Tuyệt dắt cô đi.
Cô xoay vài lần mới có chút dãn ra, trong lúc cửa mở ra, cô dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên trong. Cửa mở ra, đầu tiên là nhìn thấy của chính cùng phòng khách trống rỗng. Gía để giày ở chỗ cửa trước, có vài đôi dép được sắp xếp rất thật chỉnh tề, cũng không bị thay thế bởi chiếc giày da nào.
Lỗ mũi An Nhiên ê ẩm, cố gắng mở to hai mắt để mình không rơi nước mắt. Mỗi lần tới nơi này, đều có cảm giác thời gian như xuyên qua, chuyện cũ lại hiện lên trong đầu. Từ sau khi xác lập quan hệ, Nam Tịch Tuyệt mỗi lần tới đây cũng cố gắng mang cô đi cùng. Ở chỗ này chính anh, so với thời điểm khác cũng luôn ô lý hơn một chút, trong lối nói thậm chí sẽ có chút tính trẻ con.
Cô cởi giày đi vào phòng khách, “Anh có ở đây không?” Cô chạy một vòng trong nhà, nhưng không phát hiện thấy bóng dáng của anh, không cam lòng mà từ trong phòng mình xuyên qua ban công lần nữa tiến vào phòng của anh, tay phải trong lúc vô tình lau bàn đọc sách của anh, lại có cảm xúc đến một vòng ấm áp. Trái tim cô đập rất nhanh, anh quả thật đến rồi!
Cô vội vã lấy giấy,bút, viết xuống một chuỗi chữ: “Em tới tìm anh, dẫn em về nhà!” Suy nghĩ một chút, lại có cảm giác kỳ cục, soàn soạt soàn soạt đem hai dòng này lau đi, sửa thành: “Hộ chiếu cùng visa của em bị cầm đi, em không thể quay về. Trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Em đến sân bay chờ anh. Đợi không được em nhất định sẽ không về!”
Cô thuê xe đến sân bay, ở nơi này ngây người hai ngày. Sáng sớm gày thứ ba, cô kéo một thân mệt mỏi ngồi lên xe lửa trở về thành phố C.
An Nhiên mỗi ngày đều soạn vô số MSN, gửi tin nhắn cho mỗi người quen, chỉ có bốn chữ”Tôi muốn về nhà” . Điện thoại của Lục Nhược về sau gửi không được, đoán chừng là đã bị chặn. Điện thoại Nhập Hồng mặc dù gọi được, nhưng mỗi lần bà chỉ dặn dò cô ăn xong, nghỉ ngơi tốt, đối với những chuyện khác không