Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327152

Bình chọn: 8.00/10/715 lượt.

o giờ xảy ra chuyện chuyển vị trí, cũng chưa bao giờ có hành động bất kỳ nào. Đến tột cùng là nó sống, hay thật ra đang có người điều khiển nó?

Nhưng ai có thể điều khiển tảng đá kia? Thật sự quá kinh khủng.

Không ai điều khiển.

Cánh tay đá vẫn giơ về phía bọn họ, nâng lên một vị trí đủ cao. Bọn họ có thể quan sát rõ ràng trận chiến từ cự thạch trên cao không sót một thứ. Bọn họ đồng thời tin tưởng, cự thạch trận, thật sự sống.

Làm sao có thể gọi là cự thạch trận, rõ ràng là một người khổng lồ.

Cự thạch trận ngày xưa chiếm cứ một không gian rộng lớn. Mà hôm nay, dưới bọn họ ước chừng bằng một phần ba cự thạch, chẳng biết khi nào đã yên lặng di chuyển vị trí khồng hề gây ra tiếng. Bọn chúng thoạt nhìn không hề xốc xếch, càng không yên lặng. Rõ ràng bọn chúng tạo thành một hình dáng con người, lẳng lặng nằm trong không gian.

Một cánh tay nâng bọn Tô Di, mới vừa rồi ép chết bọn cận vệ, chính là hai ngón chân của nó. Mà gần phần đầu trống trải của nó, là một chiếc chiến hạm quen thuộc, đang giằng co với hơn tám chiếc lô cốt chiến hạm của Trùng tộc.

Không thể nghi ngờ, không biết điều gì đã làm người đá này xúc động. Từ lịch sử ghi lại mấy ngàn năm trong vĩnh hằng tinh hệ, nó vẫn yên lặng tồn tại, như một người con của vũ trụ, yên lặng bảo vệ tinh hệ. Mà bây giờ, chẳng biết từ lúc nào nó đã thay đổi hình dáng, nó đã “thức tỉnh”.

Tất cả cứ yên lặng như vậy, mọi người trong Báo săn nhìn trân trân lẫn nhau, không ai dám tin tưởng sự kỳ ngộ may mắn này. Song, sau khi tâm tình Tô Di kịch liệt ngắn ngủi, nhìn chằm chằm chiếc chiến hạm phía dưới đang bị Trùng tộc bao vây.

Lửa đạn không ngừng gia tăng vào người nó, làm thân thể nặng nề nó chấn động kịch liệt. Dường như ngay cả cự thạch dưới Tô Di cũng bị chấn động liên đới.

Đó là Mạnh Hi Tông, cô biết đó là Mạnh Hi Tông. Nhưng tại sao anh lại lâm vào tử địa?

“Anh nói xem người cự thạch này có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện không?” Rebecca kinh ngạc hỏi Chu thiếu “Vừa rồi nó mới phá hủy chiếm hạm Trùng tộc để cứu chúng ta đó.”

“Ngài sỹ quan chỉ huy” Phó lái và Tô Di ngó chừng tình hình chiến đấu bên dưới, gần như muốn rơi lệ.

“Đỡ tôi ra khoang thuyền” Tô Di run giọng nói với Phó lái.

Phó lái kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, cô nói lại lần nữa “Thiếu úy, sửa sang lại đồ du hành vũ trụ và nón bảo hộ, đỡ tôi ra khoang thuyền.”

Hai người mở dây an toàn trên người, phó lái đỡ Tô Di ra khỏi cửa khoang. Bởi vì đi đứng không tiện, nên Tô Di mới phải giữ vững tư thế trên cự thạch, mới để hắn ta đỡ đi tiếp.

Đang lúc ánh mắt mọi người khẩn trương, hai người từ từ đi đến một tảng đá lớn ở chỗ Báo săn, “đi” lơ lửng đến một chỗ khe hở của ngón tay.

Mặc dù có nhiều kinh nghiệm đi lại trong không gian nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên đi bộ trên người cự thạch nhân quái lạ. Hơi nghiêng người nhìn xuống, chính là không gian vô biên vô hạn, và lửa đạn liên miên lên xuống trong trận chiến.

Mạnh Hi Tông có thể kiên trì được bao lâu?

Tô Di hít sâu, mở loa phóng thanh trên nón bảo hộ, gần như gục mặt trên tảng đá, la lớn lên “Mày có thể nghe được lời của tao không? Có thể không?”

Cự thạch không hề đáp lại.

Tô Di cũng cảm thấy ý nghĩ của mình rất ngây thơ, cho dù cự thạch có ý thức, làm sao có thể nghe hiểu lời của cô? Cô và phó lái ngồi gục ở khe hở, phó lái lo lắng nói “Chúng ta nên làm gì bây giờ Trung úy?”

Tô Di nhìn Minh Long phía xa xa, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài… Cảnh cự thạch ép chết Cận vệ quân lại thoáng hiện ra trước mắt. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa gào to về mặt đất “Tao muốn đi cứu anh ấy. Nếu mày có thể cứu bọn tao, van xin mày hãy giúp bọn tao cứu anh ấy.”

Phó lái cảm thấy Tô Di quả thực điên rồi. Mọi người trong Báo săn không nghe được tiếng của Tô Di, nhưng cũng vì hành động kỳ lạ của cô làm cảm thấy kinh ngạc. Tô Di cũng không rõ tại sao mình muốn nói chuyện với tảng đá. Có lẽ bởi vì lúc trước cô từng thầm thì với cự thạch trận này rất nhiều lần, hay bởi vì nóng lòng cho Mạnh Hi Tông, cho nên mới rối đến mức này?

Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy hơi choáng váng. Có lẽ vì mấy ngày qua bị mất máu và kiệt sức, tâm tình vừa rồi lại quá kích động, nên trước mắt lại biến thành màu đen.

Cô cảm thấy nản lòng thoái chí. Nếu như không có viện binh, Minh Long sẽ phải chống chọi như thế nào đây?

Bỗng nhiên phó lái bên cạnh Tô Di ngẩng đầu kinh ngạc. Tô Di men theo tầm mắt của hắn quay đầu lại, thấy bên trong cửa kiếng, vẻ mặt mọi người đều hoảng sợ vẫy tay la lên, như muốn cảnh báo với họ điều gì.

Tô Di và phó lái lập tức quay đầu lại, ngây dại.

Cự thạch đen, cự thạch đen cứng rắn lạnh như băng. Mấy khối cự thạch khổng lồ màu đen, tạo thành một cái tay lớn của cự thạch nhân, từ nơi xa, chậm rãi đưa đến chỗ bọn họ.

“Nó muốn làm gì?” Phó giá nói lẩm nhẩm.

Nhìn thấy cự thạch ngày càng gần trước mắt, chỉ cần vỗ tay một cái là bọn họ sẽ nát như cám. Phó lái phản xạ theo điều kiện, rút súng lục bên hông nhắm vào cự thạch, lại bị Tô Di nhẹ nhàng đưa tay ngăn cản.

Trước mắt mọi người đã bị một tảng đá lớn ngăn trở tầm mắt… Đó là một đầu n


XtGem Forum catalog