
truyền tới rải rác.
Rốt cuộc, một đôi bốt đen sáng bóng, hiện ra trước mắt Tô Di. Bóng dáng cao lớn trong nháy mắt chắn toàn bộ ánh sáng trên đỉnh đầu cô.
“Người phụ nữ ngoan cố . . . . . .” Anh thở dài một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy hông cô, nhấc cô lên.
Cô rên lên một tiếng, đau đớn trên bắp chân chợt tăng lên. Động tác của người chỉ có chút dừng lại, một tay thành thạo ôm cô vào lòng, giống như người lớn ôm lấy đứa trẻ nhỏ gầy.
Tô Di thiếu chút rơi lệ. Vì cô cho rằng nơi đây là Địa Cầu trước kia, cho nên dùng bom nguyên tử uy hiếp anh. Cô trung thành với tổ quốc, nhưng lại phản bội anh. Vậy mà dường như anh biết tâm tư của cô, nói cho phép cô trốn đi một lần này.
Cô là một trong vô số đồ chơi của người đàn ông này, nhưng cuối cùng, vẫn phải dựa vào sự cứu vớt của anh; Cuối cùng, lồng ngực của anh, lại là nơi an toàn nhất, yên bình nhất, yên bình đến mức khiến cô muốn từ bỏ sự chống đối, sau đó lâm vào giấc ngủ mê man.
“Ai làm?” Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, con mắt quét qua vết hôn tím bầm trải dài khắp người cô. Gương mặt với đường nét cường tráng, không còn chút ý cười. Tầm mắt của anh chếch đi, rơi xuống người Nguyệt Mặc, “Hắn?”
Tô Di đang đau đớn thở từng hơi, lại bị câu hỏi ngắn gọn này làm giật mình trong nháy mắt vô cùng tỉnh táo.
“Anh ta không làm gì tôi. . . . . .” Cô nắm nhẹ lấy vạt áo trước ngực anh, “Ngài chỉ huy, anh ta có thể vì anh mà. . . . . .”
Nhưng mà Mạnh Hi Tông hoàn toàn không nghe lời nói của cô. Quần áo xốc xếch, mùi trên người hai người, gần như nói rõ tất cả.
Anh cười lành lạnh, rút khẩu súng đeo bên hông, nhắm về phía Nguyệt Mặc, “bằng bằng bằng” mấy tiếng súng. Nguyệt Mặc bị thương nặng ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, ngã thẳng xuống đất. Đám lính đánh thuê ở bên, lập tức kéo thi thể của hắn đi.
Tô Di giật mình nói không ra lời.
Còn Mạnh Hi Tông hoàn toàn không quan tâm đến sự khiếp sợ của cô, anh cởi bỏ chiếc áo thuộc về người đàn ông khác trên người cô, nhận lấy quân trang sạch sẽ người khác đưa tới, trở mình bọc cô lại, sau đó bước đi thật nhanh đến Báo Săn đang đậu bên cạnh.
Công chúa đang hôn mê ở đó, anh không thèm liếc mắt nhìn, thấp giọng hạ lệnh: “Mang đi!”
Chương 35: CÁI CHẾT CỦA NGƯỜI MÁY
Hằng tinh Trành Hồng dường như vĩnh viễn là hỏa cầu bốc cháy vô tận, thiêu đốt chút năng lượng của mình. Hành tinh xanh thẳm yên ỗn quay tròn quanh Hằng Tinh, chính xác hơn cả bất cứ đồng hồ cao cấp nào.
Theo vòng quay của các hành tinh, đại lục rộng lớn lại nghênh đón ánh sáng huy hoàng một lần nữa. Nhìn lại từ trong không gian, một nửa tinh cầu vẫn chìm trong bóng tối, một nửa còn lại thì trong ánh sáng, tựa như người trên tinh cầu này làm cho người ta có cảm giác… nhu nhược, nhưng quái lạ.
Mạnh Hi Tông không nhìn ra cửa sổ nữa, mà nhìn lại người phụ nữ nằm trên giường.
Tối hôm qua, sau khi mang cô và Báo Săn trở về, không đợi anh tỏ ra vẻ bất kỳ nào thì cô đã hôn mê. Kết quả chuẩn đoán bệnh của quân y cho thấy “Từng bị va đập rất lớn, da thịt toàn thân bị tổn thương, nhiều chỗ xuất huyết bên trong; mặc dù đã được tỉ mỉ điều trị, nhưng ít ra phải cần nghỉ ngơi trong một tháng mới có thể khôi phục lại sức hành động. Không có dấu hiệu bị xâm phạm.”
Tô Di nằm trên chiếc giường lớn, da trắng tóc đen, mặt mũi còn tái nhợt. Khắp thân đều là dấu hôn xanh tím rõ ràng là thuộc về một người đàn ông, làm cho Mạnh Hi Tông trầm lặng rất lâu.
Anh cũng có cảm giác mình thích Tô Di không nhiều, nhưng không phải không thèm để ý đến tất cả về cô. Người phụ nữ này rõ ràng có ý nghĩ đặc biệt của riêng mình, mỗi lần ở trước mặt anh, lại như một con mèo ngoan ngoãn nghe lời, cố ý lấy lòng anh. Cho dù biết cô lợi dụng ý nghĩ thương xót của mình, nhưng anh lại không hề bài xích, thậm chí còn có vài phần yêu thích cô.
Anh cũng thích thân thể của cô. Thân thể cô không giống với lời nói của cô, luôn không thể che giấu được gì. Ở trên giường, cô ngây ngô như vậy, dù cự tuyệt, nhưng cuối cùng dưới sự tấn công của anh, lại khó khống chế sự luân hãm của mình. Quá trình chinh phục một trinh tiết liệt nữ như vậy không thể nói là không vui. Hơn nữa, vóc người cô thuộc loại mềm mại nhỏ nhắn trắng trẻo mà Mạnh Hi Tông yêu thích, ôm vào lòng cũng rất thoải mái.
Cô lặp đi lặp lại chạy trốn nhiều lần, anh cũng không thể nói là dung túng… Bởi vì anh cũng không cảm thấy được cô có thể chạy thoát. Thế nhưng mỗi lần cô đều gây ra chuyện để người ta chú ý. Ví dụ như lần này, sau khi anh cho là cô đã biết được tin tức của tinh cầu này, sẽ đến gặp mình cầu xin tha thứ, vậy mà cô lại quật cường một mình xuống mặt đất, còn chôn đạn hạt nhân uy hiếp anh.
Đêm ở Thành tự do, nếu không phải hỏa hoạn, rõ ràng cô đã động tình… Nhưng bây giờ lại dùng cách thức quyết liệt như vậy để giằng co với anh ư?
Điều này khiến Mạnh Hi Tông giận tím mặt… Mặc dù hành động của cô, thật ra cũng là ý nguyện của anh. Dù anh sớm biết, nơi đây cơ bản không phải địa cầu, không phải cố hương của cô.
Mạnh Hi Tông lại nhớ đến cái ngày ở phủ cục trưởng tại tinh cầu Hi Vọng, khi quản gia báo cáo tình hình với mìn