
hạy sóng đôi với nhau.
“Nón bị lệch rồi.” Bỗng nhiên hắn nói.
Tôi bỗng chốc sửng sốt, một hồi lâu mới hiểu được đang nói tôi, nói “À, cảm ơn” rồi đưa tay chỉnh lại nón cho ngay ngắn.
Làm xong xuôi, Thập Tam vẫn mỉm cười chăm chú nhìn tôi, ánh mắt óng ánh trong suốt. Tôi bị cậu ta nhìn đến phát cáu, hỏi: “Trên mặt ta có vẽ hoa sao?”
cười ha ha nói: “Chẳng trách.”
“Chẳng trách cái gì?” Có chuyện gì cứ nói rõ ra được không, vòng vo làm gì chứ?
“Chẳng trách không giống nam nhân.” Cuối cùng hắn cũng nói ra, “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã có cảm giác như vậy rồi.”
Cũng không cho rằng ta giống nữ nhân không phải sao! Lúc lần đầu gặp mặt, hai huynh đệ bọn họ lại muốn ngồi cùng bàn với một tên bán nam bán nữ, chẳng lẽ cảm thấy hứng thú với người lưỡng tính? Tôi buồn cười nói với hắn:” Có gì mà giống với không giống, ta vốn dĩ không phải thế.”
Thập Tam vừa cười vừa nheo nheo hỏi: “Rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Dù sao cũng lớn hơn ngươi.” Lời nói xác thực.
Cậu ta lại lắc đầu nói: “Ta không tin.”
Muốn tin hay không thì tùy, ai quản ngươi chứ!
Phía trước xuất hiện hai con ngựa và hai bóng người mơ hồ, chắc là Lý Hạo và Doãn Thập Tứ, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp. Tôi thúc ngựa chạy tới gần nhìn, chỉ thấy toàn thân hai tiểu tử này ướt đẫm như chuột lột. “Ôi, có phải vừa rồi chỗ kia trời mưa không?”
Lý Hạo lại nghe không ra giọng cười châm biếm trong lời nói của tôi, run rẩy trả lời: “Có chỗ nào mưa đâu! Đều do Thập Tứ đi ven sông nhìn thấy cá gì đó, không cẩn thận rơi xuống nước mà lại không biết bơi.”
Doãn Thập Tứ cũng bị lạnh cóng, lại đỏ mặt tía tai tranh cãi: “Đó rõ ràng là cá chép, nếu không phải vì huynh nói nhất định là cá mè, ta sẽ không nhảy xuống xem!”
Tôi và Thập Tam đứng một bên âm thầm buồn cười, tôi nói: “Được rồi, lần sau để Lý Hạo dạy ngươi bơi lội đi, đỡ phải sau này vì một con cá không biết có phải cá chép hay không mà phải chết đuối!”
“Ngươi!” Mặt Thập Tứ lại càng đỏ hơn. Cậu ta vốn lão luyện hơn Lý Hạo nhiều, không ngờ hôm nay vừa ra ngoài lại để tôi xem được chuyện cười, đương nhiên là không loại trừ khuôn mặt.
Tôi không muốn kích động cậu ta, cởi áo khoác ngoài phủ thêm cho Lý Hạo, nói: “Hôm nay đến đây thôi, nếu không thì ngày mai cả hai người sẽ phải nằm liệt giường đó.”
Vì thế, tôi dẫn Lý Hạo, Thập Tam dẫn Thập Tứ chia ra về nhà.p>
Đêm hôm đó Lý Hạo liền bị bệnh, sốt cao không dứt. Mợ mời thầy lang đến chẩn mạch, kê vài đơn thuốc chữa phong hàn. Tôi xui xẻo nhất, trông giữ nó đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau dĩ nhiên là ngủ đến buổi chiều mới dậy, ăn cơm xong lại định sang thăm tiểu tử Lý Hạo kia.
Tối hôm qua không ngủ đủ giấc, cứ ngáp ngắn ngáp dài, không ngờ vừa mới bước vào cánh cửa tiểu viện của Lý Hạo thì đụng ngay một người. Tôi ngẩng đầu nhìn kẻ đi đường không có mắt kia, a, tại sao lại là người này?
Tôi còn chưa nói gì, vị huynh đài này đã dùng ngón tay chỉ vào cái mũi của tôi kêu lên: “Ngươi, ngươi, ngươi…”p>
Tôi dò xét đôi mắt đang trừng lớn của Doãn Thập Tứ: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Hôm qua toàn thân cậu ta cũng bị ướt đẫm giống Lý Hạo, Lý Hạo bị cảm hiện giờ còn đang nằm trên giường, nhưng sắc mặt cậu ta lại hồng hào chẳng có việc gì! Tôi nhìn thấy hai thằng nhóc phía sau Thập Tứ, một người tôi nhận ra là tùy tùng của Lý Hạo Quách Toàn, người kia chắc là cậu ta mang đến.
“Ngươi lại có thể là nữ!” Quả thực cậu ta đã hô lên những lời này.
Tôi mặc kệ cậu ta, hỏi thẳng Quách Toàn: “Lý Hạo sao rồi?”
Quách Toàn kính cẩn đáp: “Thiếu gia uống thuốc rồi, vừa thiếp đi.”
Tôi gật đầu, nghĩ thầm nếu đã ngủ thì cũng không có chuyện của tôi nữa, quay về ngủ bù thôi.
“Ngươi đợi một chút!” Doãn Thập Tứ chạy theo. Đầu tôi cũng không quay lại, cậu ta lại chạy theo tới viện của tôi.
Rõ là dây dưa không dứt, tôi mệt mỏi hỏi: “Có chuyện gì nói mau, đừng cản trở giấc ngủ của ta” “Làm gì có nữ nhân như ngươi chứ!”
Tôi trợn đôi mắt cá chết đang thèm ngủ, xã giao nói: “Ngươi gặp được bao nhiêu phụ nữ? Tại sao biết chỉ có ta như vậy?”
Cậu ta cũng liều mạng trừng mắt nhìn tôi, nhưng phản bác không được.
“Ca ca ngươi đâu? Sao không đi cùng nhau?” Tôi hỏi, thế nào mà cả thằng nhóc theo sau ban nãy cũng không thấy.
“Huynh ấy không tới.” Tựa hồ vẻ mặt của Thập Tứ rất khó chịu, “Ta lo lắng cho Lý Hạo nên đến xem.” Sau đó lại nghe cậu ta nói, “Nghe nói tối hôm qua ngươi vẫn luôn túc trực bên cạnh Lý Hạo?”
“Ừ” Cái này thì làm sao?
“Tình cảm của các ngươi rất tốt.”
“Ừ.” Tôi thăm dò nói, “Không phải huynh đệ các ngươi cũng vậy sao?”
Dù sao cũng là đứa trẻ, lập tức lắc đầu nói: “Ngươi không biết đâu, nhà chúng ta huynh đệ nhiều, a mã ta…” Mặc dù cậu ta đột nhiên dừng lại, nhưng tôi cũng hiểu ra chút ít, chỉ là bây giờ không có tinh thần để truy cứu kỹ.
Hàn huyên với tiểu tử này câu được câu không xong, đột nhiên, cậu ta nói: “Trên bả vai ngươi có con sâu.”
“Chỗ nào?” Tôi nghiêng đầu nhìn sang vai trái. Cậu ta lại vươn tay lên vai tôi, nói: “Đừng nhúc nhích.”
Trong lúc tôi đang đợi cậu ta bắt con sâu ra, má phải lại có cảm giác ấm áp. Chờ tôi phản ứng kịp,